“Ta theo phu gia đến Trường An, phụ thân cũng đi theo, thuê nhà ở gần đây, chẳng dám thường xuyên đến thăm, sợ nhà họ Tống không vui.
Chỉ thỉnh thoảng thấy ta cùng Tống Lý thì lấy làm vui mừng lắm.
Không lâu trước, phụ thân vào núi ngoài thành hái ít nho rừng, ông biết ta thích vị chua, bèn sốt ruột mang đến. Không tiện đi cổng chính, ông gọi ta ở góc tường, rồi ngồi xổm ở đó chờ, lại đúng lúc bắt gặp Tống Nhiên cùng An Ninh đi vào nhà.
Phụ thân tức giận vô cùng, ông vốn chỉ là thợ đan tre bình thường, không đọc sách, chẳng hiểu đại nghĩa gì cao xa.
Thế nhưng ông lại hiểu, Tống Nhiên phụ ta. Ông lập tức muốn ta cùng hắn hòa ly, rời khỏi nhà họ Tống. Nhưng cũng như phụ thân không thể thấy ta chịu uất ức, ta lại sao nỡ để Tống Lý còn nhỏ đã mất mẹ?”
Vừa nói đến đây, Hứa Chức đã không cầm được nước mắt, giàn giụa rơi xuống.
“Vì Tống Lý mà ta nhẫn nhịn, là không muốn thằng bé mất đi sự chở che của mẹ, về sau chịu ấm ức; nhưng lại chưa từng nghĩ đến, phụ thân vì ta mà không nỡ, là muốn ta hiểu rằng ta vẫn còn có phụ thân chở che, vẫn có người không muốn ta chịu khổ…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play