“Vậy nàng ta có từng dặn dò gì thêm không? Các ngươi có quen biết riêng, ngày thường nàng ta có từng nhắc đến vị đại nhân đã dưỡng nàng ở đây chăng?”
Tào Cầm lắc đầu, “Không có dặn dò gì thêm. Chúng ta cũng không tính là thân quen gì, chỉ là ta thêu thùa may vá khá khéo, trong con phố này có không ít hoa nương tìm ta đo người may y phục. Có người khách thì trò chuyện đôi ba câu, nhưng Thập Tam nương thì chưa từng nói một lời.”
Tào Cầm vừa nói, vừa cắn môi mình, đến khi cắn rách cả da môi, mới chậm rãi cất tiếng:
“Thật ra có một lần, ta từ xa trông thấy vị đại nhân kia xuống xe ngựa. Ông ta trông đã có tuổi, thần thái uy nghi, ta không nhìn rõ mặt. Hơi có dáng người đẫy đà, bên cạnh còn có bộ khúc mang đao hộ tống, là đến vào lúc giới nghiêm.
Trên đầu đội sa mạo, trông rất cẩn trọng, ta chỉ liếc qua một cái, không dám nhìn nhiều.
Khi ta chọn mẫu hoa cho mấy hoa nương khác, họ cũng từng nhắc đến Bạch Hoa Lâu, nhắc đến Thập Tam nương. Nói rằng năm xưa Bạch Cửu nương có thể trở thành hoa khôi nổi danh khắp vùng, toàn là nhờ vị đại nhân đó. Bạch Thập Tam nương nhan sắc thua xa Cửu nương, cũng không có phong tình như thế.
Quý nhân chẳng mấy yêu thích nàng ta, số lần đến thăm cũng kém xa thuở Bạch Cửu nương làm chủ lâu. Nhưng nàng ta vận số tốt, một lần đã sinh được tiểu công tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT