Tô Trường Oanh không hề lấy làm kinh ngạc.
Hắn vốn rất tin tưởng vào phán đoán của Chu Chiêu. Nay Đái Trường Minh đột ngột tử vong, số lượng tiền đúc ra đi phương nào không rõ, chín phần mười việc này đều liên quan đến dư đảng nghịch tặc triều trước.
Ánh mắt hắn hờ hững liếc về phía Ngân Hoàn, nhàn nhạt buông một câu: “Nhớ sống cho tốt.”
Ngân Hoàn phất tay, chẳng nói chẳng rằng, trong chớp mắt đã tiêu thất không còn bóng dáng.
Đợi đến lúc giờ giới nghiêm buông xuống, cơn mưa mới dứt hẳn. Thành Trường An lặng như tờ, chỉ có tiếng khóc bi ai của mấy huynh đệ nhà họ Chương từ phủ vọng ra, tiếng khóc thê lương kéo dài không dứt, e rằng muốn gào đến bảy ngày bảy đêm. Ngay cả bầy sói nơi thảo nguyên, nếu nghe thấy, chỉ sợ cũng phải tự thẹn không bằng.
Tô Trường Oanh hướng về góc tối ra hiệu. Một đám tráng hán Bắc quân lập tức thoăn thoắt trèo qua tường, xông thẳng vào viện trong.
Chỉ còn lại mỗi Hàn Trạch, hắn nhún chân mấy cái nhưng chẳng tài nào vượt qua nổi. Bất đắc dĩ quay đầu lại, chớp chớp mắt mấy lượt, rồi vội vàng xoay người, dán sát mông vào tường, nở một nụ cười nịnh nọt với Tô Trường Oanh:“Tiểu nhân… tiểu nhân nhảy không qua nổi, chi bằng đi cửa chính vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT