Công tử Dự hít hít mũi, hướng về phía Tô Trường Oanh, nở một nụ cười ngọt ngào:“Ca ca, ta ngửi thấy mùi chua chua.”
Tô Trường Oanh khẽ đáp:“Mứt mơ, hơi chua, mỗi ngày đừng ăn nhiều quá, kẻo ê răng. Gần đây không có chuyện gì xảy ra chứ? Nếu bị ai ức hiếp, nhớ phải nói với ca ca.”
Công tử Dự đưa tay ra, mò mẫm trong không trung, rốt cuộc chạm được vào cánh tay Tô Trường Oanh, rồi lần dọc xuống, nắm lấy tay hắn, vui mừng nhận lấy gói nhỏ.
“Không ai ức hiếp ta cả. Tỷ tỷ Ngân Phương ngày nào cũng kể chuyện bên ngoài cho ta nghe.”
Nói tới đây, Công tử Dự níu tay ca ca, hạ giọng thì thào:“Ca ca, Ngân Phương tỷ tỷ nói, bây giờ huynh gọi là Tô Trường Oanh, còn làm tướng quân nữa.”
“Ca ca, đừng làm việc cho bọn họ nữa. Năm đó huynh suýt chết vì bọn họ, bọn họ không phải người tốt đâu. Ca ca sống tốt là được, đừng lo cho ta.”
Đứa trẻ mù lòa vừa nói, vừa cắn chặt môi dưới, đôi mắt trống rỗng hướng về phía Tô Trường Oanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play