Chu Chiêu đỏ bừng vành tai, không dám nhìn thẳng vào Tô Trường Oanh.
“Miệng huynh vừa bị cua kẹp hay sao? Nếu không sao lại lảm nhảm mấy lời kỳ quái thế kia?”
Tô Trường Oanh nhìn gương mặt ửng đỏ của Chu Chiêu, trong lòng như được tưới mật, ngọt đến tận tim. Ai bảo hắn thích cua ngâm rượu, hắn rõ ràng thích nhất là cua ngâm mật.
“Muội vừa mua cuốn trúc giản kia, là thơ của Lỗ hầu? Ông ấy không phải võ tướng hay sao?”
Sắc đỏ trên mặt Chu Chiêu dần tản đi, nàng đảo mắt nhìn Tô Trường Oanh, ánh mắt mang theo vài phần cười trên nỗi đau người khác: “Ta đã bảo huynh đừng hỏi mà! Phụ thân huynh tuy là võ tướng, nhưng chấp bút làm thơ thì một chữ cũng không thông. Có điều, ông ấy lại thích làm thơ vô cùng.”
Tô Trường Oanh lập tức sinh ra một dự cảm chẳng lành.
“Ông ấy không chỉ làm thơ, còn bắt các huynh học thuộc lòng nữa! Huynh nhờ có ta ngày ngày kéo đi lêu lổng khắp Trường An, mới thoát được kiếp nạn đó. Huynh xem Tô Trường Dục và Tô Lăng, ngày ngày thuộc mấy bài thơ lủng củng ấy, đều bị đầu độc đến ngớ ngẩn rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play