Một lát sau, Cố Dương mang theo hai nữ nhân, đã đến bên ngoài đầm lầy, ở trên một chỗ đất trống, buông các nàng xuống.

Hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hai nữ nhân " Các ngươi thật có thể lấy ra ba chục ngàn lượng? Nếu như các ngươi dám gạt ta, ta đem các ngươi đưa về trong thôn."

Tri Tinh vội nói " Nô tỳ sao dám lừa gạt ân công."

Tô Thanh Chỉ ở bên cạnh nhờ vào ánh trăng, lần đầu đánh giá vị nam tử cứu mình ra từ trong tay Quá Sơn Phong này.

Một thân ăn mặc như thợ săn, trên tay đều là vết chai, trên mặt quả thật có hằn lên dấu vết dãi nắng dầm mưa.

Nhưng đây tuyệt không phải một người thợ săn bình thường!

Bởi vì ánh mắt hắn nhìn nàng, không có nửa phần gợn sóng nào.

Tô Thanh Chỉ cũng không phải không có đụng phải nam nhân coi khuôn mặt đẹp của nàng như không, giống như là Trịnh Nhâm Kiệt mới vừa rồi, chính là một người trong đó.

Nhưng mà người như vậy, hoặc là xuất thân đại gia tộc, thường thấy sắc đẹp, lại có chí hướng thật xa, tâm chí bền bỉ, không phải là sắc đẹp có thể dao động.

Hoặc là lão hồ ly kiến thức rộng, lòng dạ thâm trầm.

Theo lý thuyết, một tên thợ săn trong núi, không nên có biểu hiện như vậy.

Còn nữa, người này có thể giết được Quá Sơn Phong, thực lực cũng không phải chuyện đùa.

Trọng yếu hơn chính là, người này lại biết người giết vào trại chính là Liễu gia...

Tô Thanh Chỉ có chút không nhìn thấu người đàn ông trước mắt này, trong lòng ai oán sầu bi, mở miệng hỏi "Ngươi vì sao biết những người kia là tới từ Liễu gia?"

Cố Dương thấy nàng hoàn toàn không biết rõ tình thế, còn dùng thái độ chất vấn, hơi không kiên nhẫn nói " Bọn họ rất nhanh sẽ truy đến, ngươi không có bao nhiêu thời gian."

Tô Thanh Chỉ thấy thái độ của hắn không chút khách khí, trong lòng buồn bực, nàng chưa từng bị nam nhân đối xử qua như thế?

Cho dù là ở Liễu Gia, ngoài mặt, bọn họ đối với nàng cũng là khách khí, không dám xem nhẹ chút nào.

Sau đó, bị bắt vào sơn trại, ở trước tối nay, Quá Sơn Phong thô lỗ không chịu nổi ở trước mặt nàng, cũng là ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không dám đối với nàng có một chút xíu vô lễ.

Lại nghĩ tới trước đây, người này sau khi biết người Liễu gia đến, không chút do dự liền bỏ lại nàng mà chạy.

Phải đến lúc Tri Tinh nói có thể cho hắn ba chục ngàn lượng, hắn liền lập tức quay trở lại.

Tham tiền, thô bỉ!

Trong lòng Tô Thanh Chỉ dãn hai cái nhãn mác cho người đàn ông này.

"Tiểu thư."

Tri Tinh biết tính tình tiểu thư nhà mình, nắm ống tay áo của nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ " Nếu mà chúng ta bị người Liễu gia bắt, thì xong rồi..."

Tô Thanh Chỉ nhớ tới đại thù của cha mẹ, chỉ có thể đè xuống không cam tâm trong lòng, xoay người, từ trong quần áo lót thân lấy ra một xấp giấy, đút vào trong tay Tri Tinh.

Tri Tinh đưa đến trong tay Cố Dương " n công, đây là ngân phiếu ba chục ngàn lượng."

Cố Dương nhận lấy ngân phiếu còn mang nhiệt độ cơ thể của Tô Thanh Chỉ, mở ra xem, tổng cộng bảy, tám tấm ngân phiếu viết Tứ Thông Tiền Trang, khoản mức từ mười ngàn đến mấy ngàn không giống nhau. Cộng lại vừa đúng ba chục ngàn lượng.

Hắn thử mở ra hệ thống, lựa chọn nạp.

Không có bất kỳ phản ứng.

Hắn nhìn Tô Thanh Chỉ, nói " Các ngươi không phải lấy một chồng ngân phiếu giả tới đùa bỡn ta chứ?"

Tô Thanh Chỉ thấy hắn ngay cả ngân phiếu của Tứ Thông Tiền Trang đều không nhận biết, khinh thường cùng hắn nói chuyện.

Tri Tinh vội vàng giải thích " n công yên tâm, Tứ Thông Tiền Trang, là Tiền Trang lớn nhất Đại Chu, ở mỗi cái Quận đều có chi nhánh. Ngân phiếu này là lão gia tự mình giao vào tay tiểu thư, tuyệt sẽ không là giả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play