Edit Ngọc Trúc
Giang Duy thật sự bị đói tỉnh, cuối cùng chỉ ăn một bát cháo. Khi mở to mắt, hắn chỉ thấy ánh sáng màu cam vàng tỏa ra từ chậu than trên mặt đất.
Chậu than ấy được sửa lại từ một cái chảo sắt nấu cơm, phía trên phủ một lớp tro, đặt ở nơi không có rễ cây thông lớn. Giang Duy chớp mắt, cả tiểu đội vì không muốn làm phiền cây thông đại thụ, nên ngay cả nấu cơm cũng làm ở bên ngoài. Vậy chậu than này là để giữ ấm cho hắn, hay có người cố tình đốt than lên cho hắn sưởi?
Vừa thấy Giang Duy mở mắt, Hùng Trì Viễn lập tức biết ngay, liền kéo chăn chặt lại, vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt hắn: “Tỉnh rồi?”
Giang Duy ngáp một cái: “Hùng Trì Viễn, ta đói bụng.”
Hùng Trì Viễn khẽ cười: “Trước khi ngủ đã uống một bát cháo, đói bụng cũng là chuyện đương nhiên.”
Hắn ôm người vào lòng, hôn lên giữa trán Giang Duy, rồi cẩn thận đắp chăn lại, đỡ hắn ngồi dậy. Từ dưới chăn lấy ra một quả cầu phát sáng nhỏ, chỉ để lộ một nửa, vừa đủ chiếu sáng căn phòng nhỏ này, tránh làm chói mắt Giang Duy. “Có lạnh không? Đầu còn đau không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT