Edit :Ngọc Trúc

Hùng Trì Viễn đợi suốt gần bốn tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng Giang Duy đâu. Trời dần dần tối sầm, nhưng điều khiến anh không ngờ tới là, người anh chờ thì không thấy, ngược lại lại gặp phải kẻ mà anh ghét cay ghét đắng.

Kẻ đó chính là Giang Diệu, anh họ của Giang Duy. Đôi mắt Hùng Trì Viễn lóe lên tia lạnh lẽo. Tên khốn này cuối cùng cũng ra tù sau bốn năm bị kết án. Nhìn thấy Giang Diệu đang đi về phía cửa khu nhà nơi Giang Duy ở, Hùng Trì Viễn liền mở cửa xe bước xuống.

Anh sớm đã thấy kỳ lạ khi Giang Duy đang làm việc tốt như vậy mà lại đột ngột từ chức không lý do. Thì ra là do Giang Diệu tìm tới tận nơi! Không chừng hắn đã gây phiền phức cho Giang Duy nhiều lần, đến mức cậu ấy không còn muốn đi làm nữa. Có khi Giang Duy còn đang tính rời khỏi thành phố này. Suy đoán ấy khiến Hùng Trì Viễn giận sôi máu. Lần trước, anh đã khiến tên khốn này phải bóc lịch bốn năm, vậy mà vẫn chưa làm cho hắn thay đổi!

Về phần Giang Diệu, sau khi ra tù, hắn nghe từ cha mẹ rằng Giang Duy hiện đang có công việc rất tốt. Điều này khiến lòng hắn cực kỳ khó chịu. Hắn hận Giang Duy đến tận xương tủy. Trong mắt hắn, cuộc đời hắn sa ngã là do Giang Duy bước chân vào nhà hắn. Nếu không phải vì Giang Duy, cha mẹ hắn đã không xem cậu ta như kẻ thay thế hắn. Nếu cha mẹ hắn sớm chịu tìm hắn về, có lẽ hắn đã không đi vào con đường lầm lỡ, đã không trở thành một kẻ lưu manh trong mắt người đời.

Dựa vào đâu mà khi hắn ngồi tù chịu khổ, tên nhóc đó lại được sống sung sướng? Không chỉ học đại học, mà còn tìm được một công việc tốt? Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Diệu càng thêm tức giận.

Nếu Giang Duy không đi làm, chứng tỏ cậu ta có tiền. Giang Diệu chỉ muốn lập tức bắt Giang Duy giao hết tiền ra, tiện thể bắt cậu ta ký vào giấy đồng ý dời mộ phần. Trong mắt Giang Diệu, chỉ riêng chuyện cha mẹ hắn cung cấp tiền cho Giang Duy học đại học cũng đủ để cậu ta phải trả nợ. Chưa kể đến việc chú thím đã mất của hắn từng vì Giang Duy mà đổi chỗ an táng, chuyện này đối với hắn là một khoản tiền phải đòi lại.

Giang Diệu chẳng hề cảm thấy việc hắn đốt sạch tiền bồi thường của cha mẹ Giang Duy vào bài bạc là điều đáng xấu hổ hay đáng trách.

Trước đó, mẹ hắn đã gọi điện cho Giang Duy để bàn chuyện dời mộ nhưng bị cậu ta cúp máy. Điều này khiến Giang Diệu giận đến nghẹn thở. Hắn chỉ hận không thể ngay lập tức lao đến đấm đá Giang Duy một trận, hoặc tàn nhẫn hơn nữa, xé nát cậu ta ra.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Duy cố tình tránh xa gia đình họ, nên bọn họ không biết địa chỉ của cậu. Nhưng khi cậu ta chuyển hộ khẩu khỏi quê, trong hồ sơ có để lại địa chỉ công ty. Giang Diệu bỏ chút công sức tìm kiếm và lấy được địa chỉ của cậu.

Mang theo cơn tức giận và tâm lý bất mãn, Giang Diệu đi liền hai tiếng đồng hồ đến đây. Hắn ngậm điếu thuốc, đi dép lê, bước vào khu chung cư cũ kỹ, lên tầng ba, rồi lập tức giơ chân đá mạnh vào cửa nhà Giang Duy. Hắn vừa đá vừa quát lớn đầy hống hách:

“Giang Duy, mở cửa! Tao biết mày ở trong đó! Không mở cửa thì đừng trách tao đạp tung cửa nhà mày!”

Phía sau, Hùng Trì Viễn lạnh lùng nheo mắt. Khi thấy Giang Diệu lại tiếp tục đá cửa, anh lạnh giọng buông một câu:

“Còn đá nữa thì tao chặt chân mày đấy.”

Giang Diệu lập tức xoay người, thấy Hùng Trì Viễn liền ngẩng cằm, giọng điệu khiêu khích:

"Mày là ai? Muốn kiếm chuyện à?"

Hùng Trì Viễn hừ lạnh:

"Không muốn ngồi tù thêm lần nữa thì cút ngay!"

"Thao!" Giang Diệu chửi một câu, giơ nắm đấm lao tới. Hắn lăn lộn đầu đường bao năm, lại có sẵn thân hình cao lớn, sức vóc hơn người, ngoài đánh nhau ra thì chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng hắn tự tin mình là tay đấm cừ khôi.

Đáng tiếc, lần này hắn lại gặp phải Hùng Trì Viễn. Hùng Trì Viễn phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh, một tay bắt gọn nắm đấm của Giang Diệu, bất ngờ kéo mạnh khiến hắn mất thăng bằng, đồng thời tung một cú đá, dễ dàng quật Giang Diệu ngã về phía cửa cầu thang.

Khu chung cư cũ chật hẹp, Giang Diệu đạp hụt chân, cả người lăn thẳng xuống cầu thang, chỉ dừng lại khi va mạnh vào chiếu nghỉ ở khúc cua. Cú ngã quá mạnh khiến đầu hắn choáng váng, miệng cắn phải lưỡi rớm máu, chân đau nhức đến mức hắn nghi ngờ mình bị gãy xương.

Đúng lúc này, Giang Duy vừa tan làm trở về. Vừa đến dưới lầu, cậu thấy một chiếc xe xịn đỗ gần đó, ánh mắt vô thức quét qua vài lần, trong đầu chỉ nghĩ nếu có thể bán chiếc xe này thì chắc kiếm được kha khá tiền.

Vừa nghĩ vừa bước lên cầu thang, đến lầu hai thì bất ngờ thấy một bóng người đang lăn xuống như trái hồ lô. Cậu sững lại, đến khi nhìn rõ đó là Giang Diệu thì khóe miệng khẽ giật giật, trong mắt không kìm được lộ ra chút niềm vui khi thấy kẻ khác gặp họa.

Tuy rằng thể trạng Giang Duy không yếu, nhưng so với Giang Diệu – người hơn cậu vài tuổi, lại cao to vạm vỡ – thì vẫn còn kém xa. Thời cấp ba, cậu đã không ít lần ăn đòn của hắn. Cũng may phần lớn thời gian cậu đều trọ ở trường, mỗi tháng chỉ phải về nhà bác một lần.

Giờ đây nhìn Giang Diệu miệng đầy máu, ôm chân rên rỉ chửi rủa, bộ dạng vô cùng thê thảm, Giang Duy cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.

Trước mắt cậu bây giờ không phải là Giang Diệu của tương lai – kẻ từng là thủ lĩnh tàn nhẫn của một đội săn bắn, không phải kẻ đã được cậu bảo vệ trong tận thế nhưng sau đó lại đẩy cậu ra làm bia đỡ đạn cho quân đội. Lúc này, Giang Diệu chỉ là một tên côn đồ không hơn không kém. Giang Duy thật sự muốn nhân lúc hắn đang chảy máu đầy mặt mà đạp thêm mấy cú.

Nhưng lý trí mách bảo cậu rằng, dù có hận Giang Diệu đến đâu thì bây giờ cũng không phải lúc ra tay. Giết một người không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát, mà hiện tại, điều quan trọng nhất là tranh thủ thời gian tích trữ vật tư. Đối đầu với Giang Diệu lúc này chỉ là lãng phí thời gian, còn nhiều cơ hội khác khi tận thế bùng nổ.

Nghĩ vậy, Giang Duy giả vờ như không thấy gì, tiếp tục bước đi. Lên đến lầu ba, cậu bất ngờ nhìn thấy một người đang đứng ở cửa cầu thang, sững sờ một lúc, rồi quay lại liếc nhìn Giang Diệu đang chật vật dưới lầu. Một suy đoán chợt lóe lên trong đầu, cậu quay lại nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, vô thức buột miệng:

"Hùng Trì Viễn?"

Hùng Trì Viễn nhìn anh, gương mặt lạnh lùng thoáng hiện lên nụ cười nhạt, gật đầu đáp:

"Là tôi."

Dưới lầu, Giang Diệu nghe thấy vậy, dù đang đau đớn vẫn nghiến răng ngẩng đầu nhìn Giang Duy, rồi lại liếc lên Hùng Trì Viễn trên cầu thang. Hắn gằn giọng chửi thề, còn buông lời đe dọa:

"Giang Duy, mày giỏi lắm! Cứ chờ đó! Tao mà không cho mày chết không toàn thây thì tao không mang họ Giang!"

Hùng Trì Viễn ghét nhất kiểu huênh hoang này. Đôi mắt anh lạnh đi, đồng tử co lại. Anh vốn không thể chịu được việc một kẻ như Giang Diệu dám uy hiếp một người chăm chỉ, nỗ lực như Giang Duy. Vì vậy, anh nhấc chân, từng bước một đi xuống cầu thang.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Giang Diệu không hề cảm thấy Hùng Trì Viễn có gì đáng sợ. Hắn cho rằng việc mình bị ngã lăn xuống cầu thang chỉ là ngoài ý muốn, căn bản không coi một kẻ ăn mặc chỉnh tề như Hùng Trì Viễn là mối đe dọa. Lúc này, hắn trợn mắt nhìn đối phương, ánh mắt đầy ác ý, tay lặng lẽ đưa về phía hông, nơi hắn giấu một con dao găm. Chỉ cần Hùng Trì Viễn tiến lại gần, hắn sẽ lập tức cho tên đó thấy "điểm hồng".

Ngay khoảnh khắc Giang Diệu rút dao ra, Hùng Trì Viễn vung chân đá mạnh. Cùng lúc đó, Giang Duy từ phía sau ném ra một túi kê vừa mua từ siêu thị. Gói ban đầu chỉ khoảng hai ký, nhưng giữa không trung bỗng chốc biến thành một túi lớn nặng bốn, năm chục ký, rơi thẳng xuống cánh tay cầm dao của Giang Diệu.

"Aaa!" Giang Diệu hét lên đau đớn. Hắn nghe rõ tiếng xương cánh tay mình sai khớp, đồng thời lưỡi dao đâm thủng túi làm kê rơi tung tóe, chôn nửa người hắn bên dưới.

Giang Duy nhìn đống kê bị lãng phí, vội ho một tiếng, đưa tay kéo vai Hùng Trì Viễn:

"Kệ hắn đi, lên nhà tôi ngồi một lát."

Hùng Trì Viễn liếc nhìn túi kê vừa bị ném ra, ánh mắt hơi nheo lại. Đây là đâu ra một túi kê lớn như vậy? Vừa rồi đứng ở hành lang, anh không hề để ý đến thứ này. Đang suy nghĩ thì nghe thấy lời mời của Giang Duy, anh lập tức xoay người, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, gật đầu:

"Được."

Nói xong, anh dứt khoát theo Giang Duy lên lầu.

Giang Duy vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa quay lại nói:

"Nhà tôi hơi bừa bộn, hay là anh đứng ngoài chờ một chút?"

Lúc đi ra ngoài,cậu đã dọn sạch tất cả vật dụng trong nhà vào ba lô, bây giờ phòng trống trơn chẳng còn gì. Nếu để người khác thấy, chắc chắn sẽ sinh nghi.

Thế nhưng Hùng Trì Viễn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt kia mang theo một áp lực vô hình. Giang Duy cười gượng, nhưng người này không hề có ý định đứng ngoài chờ.

Hùng Trì Viễn nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Giang Duy, đôi mày hơi giật giật, rồi trực tiếp giơ tay đẩy cửa ra. Khi nhìn vào căn phòng trống rỗng bên trong, trái tim anh bất giác nhói lên, bàn tay siết chặt tay nắm cửa.

Bên ngoài, tên khốn kia đã ép Giang Duy đến mức này sao? Nếu anh đến trễ một ngày nữa, có khi Giang Duy đã phải chuyển đi nơi khác rồi.

Giang Duy cảm thấy người mới quen này hình như đang tức giận. Cậu gãi đầu, nói:

"À... Tôi đang tìm nhà khác để thuê, định chuyển đi sớm, nên phòng mới trống thế này. Hay là chúng ta ra ngoài dạo một chút đi?"

Hùng Trì Viễn gật đầu. Thấy Giang Duy vừa nói vừa đưa tay lên vò đầu, anh bất giác giơ tay xoa nhẹ lên mái tóc cậu.

Giang Duy hoàn toàn không đề phòng, bị xoa đầu một cái mà ngây ra. Đến khi hoàn hồn, Hùng Trì Viễn đã đi trước ra cầu thang.

Nhìn bóng lưng đối phương, Giang Duy chỉ cảm thấy đầy vạch đen trong đầu. Người này có phải hơi quá tự nhiên rồi không?

Cậu thở dài, khóa cửa rồi đi theo Hùng Trì Viễn xuống lầu. Lúc này, Giang Diệu đã không còn ở đó nữa. Trên mặt đất chỉ còn lại vết máu loang lổ và đống kê bị vương vãi. Giang Duy mím môi.

Giang Diệu quả nhiên có thể chất mạnh mẽ hơn người thường. Không ngạc nhiên khi sau này hắn trở thành kẻ đầu tiên trong nhóm phản tổ, biến thành một dị năng giả mang gen thú hóa.

Chỉ là, lần này không có dị năng của Giang Duy hỗ trợ, trong giai đoạn đầu khi nguồn lương thực khan hiếm, không biết liệu Giang Diệu có còn đủ sức để thành lập một đội săn bắn và đi đến căn cứ Bắc Thành trong bão tuyết hay không.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play