Lục Văn Doanh từ nhà mẹ đẻ chạy xuống lầu, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn về phía sau, đợi nửa ngày, cũng không thấy mẹ bà ta đuổi theo ra tới, tức khắc trong lòng càng thêm ủy khuất, khó chịu. Bà ta dùng sức lau nước mắt, sau đó giận dỗi rời đi, trong khi bản thân cũng không biết chính mình có thể đi nơi nào. Nơi này không thể so sánh với thủ đô phồn hoa, thật sự kém xa.
Bà ta vừa đi, trong lòng phẫn hận mắng Hạ Mộng, cảm thấy hết thảy ngọn nguồn đều là do cô, nếu con trai không quen biết người này thì tốt biết bao. Đáng tiếc, bà ta không thể biết trước, nếu không khẳng định sẽ dùng hết toàn lực không để cho Chu Bắc Thành có cơ hội điều tới đây. Cuối cùng, Lục Văn Doanh không có mục đích mà đi loạn một hồi, bất giác thế nhưng đi tới bệnh viện.
Đang lúc Lục Văn Doanh do dự không biết có nên đi vào hay không, thì thấy Chu Bắc Thành đạp xe xuất hiện ở trước mặt. Buổi sáng hai mẹ con vừa mới náo loạn mâu thuẫn, hiện tại lại đụng mặt, trên mặt cả hai đều không thấy ý cười.
Chu Bắc Thành bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, mặt ngoài vẫn là nhàn nhạt gọi một tiếng mẹ.
Lục Văn Doanh trong cơn giận dữ, nhịn không được phát tác:
- Anh đừng gọi tôi là mẹ, tôi không đảm đương nổi, cái người Hạ Mộng kia có thể còn quan trọng hơn cái người làm mẹ này nhiều. Vì cô ta mà không tiếc chống đối tôi, đối nghịch tôi, hiện tại tôi xem như cảm nhận được, cái gì gọi là có vợ quên mẹ.
Chu Bắc Thành sắc mặt càng thêm khó coi, anh ngồi trên xe đạp, chống một chân nhìn bà ta, lạnh lùng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play