Dược liệu mà Nhạc Linh Chi cần là dùng để bó đầu gối, dùng đều là dược liệu bình thường, khéo ở chỗ phối hợp thích đáng, lại phối hợp với nước linh tuyền trong không gian của nàng, sẽ có hiệu quả thần kỳ.

Loại phương này pháp quả nhiên đơn giản mau lẹ, trong chốc lát sau, phương thuốc liền viết xong.

Tiểu nhị hiệu thuốc và khách hàng mua thuốc đều tò mò mà nhìn bọn họ.

Có người biết tình huống liền lặng lẽ nói với mọi người, nữ hài tử là cháu gái của Nhạc đại phu ở thôn Linh Sơn trong núi lớn, bởi vì gia gia chết mà khóc nghẹn giọng, thành người câm.

Ba năm trước nàng đã đính hôn cùng Cố Tranh, sau khi thành người câm, vốn dĩ Cố gia muốn hưu nàng, nhưng không nghĩ tới nàng dùng xà hàm thạch cứu nhị đệ của Cố Tranh, Cố Tranh vì báo ân, đồng ý đón nàng về nhà trước.

Đừng xem thường năng lực bát quái của thôn dân, nguyên nhân vì sao Cố Tranh muốn đón Nhạc Linh Chi về nhà, đã sớm một truyền mười mười truyền trăm.

Trấn trên có rất nhiều người biết Nhạc đại phu, tốc độ bát quái truyền bá liền càng nhanh.

Tính tình Cố Tranh vốn là thanh lãnh, lười quản những người bát quái đó, Nhạc Linh Chi thì không sao cả, hai người đều không để ý tới người khác nghị luận.

Nhạc Linh Chi khoa tay múa chân nói với Cố Tranh, không phát hiện dược liệu trị giun đũa, nhưng mà không sao hết, ngày hôm qua nàng nhìn thấy trên đường về có, ngày mai đi đào về là được.

Cố Tranh có chút kinh ngạc, biết được dược liệu thật tốt, có thể bớt được cả tiền thuốc.

Theo như ý của Nhạc Linh Chi, bọn họ một lần mua chín loại dược liệu, tổng cộng tiêu hết một lượng bạc, tương đương hơn 300 tệ ở hiện đại.

Dược liệu bình thường cũng muốn đắt như vậy, trong lòng Nhạc Linh Chi có ý tưởng, dược liệu trân quý trong không gian của nàng, không thể tùy tiện lấy ra nữa, nơi này trên núi, dược liệu bình thường rất nhiều, có lẽ bọn họ có thể đào dược liệu bán, hẳn là kiếm tiền được hơn so với săn thú.

Mang theo gói thuốc, Cố Tranh kéo Nhạc Linh Chi đi tìm đại phu xem bệnh, Nhạc Linh Chi xua tay, nhưng vẫn không mạnh bằng Cố Tranh.

“Lưu đại phu, ngày hôm qua nàng ngã xuống từ trên vách núi, đập vỡ trán chảy máu rất nhiều, ông nhìn xem nàng có suy yếu lắm hay không, có cần bốc thuốc bổ điều dưỡng không?”

Sau khi Lưu đại phu bắt mạch cho Nhạc Linh Chi, rất hảo tâm nói cho Cố Tranh: “Từ mạch tượng của nàng xem, hẳn là không có vấn đề lớn, bốc thuốc bổ thì không cần, bảo đảm ba bữa ăn no là được.”

Khí huyết của tiểu cô nương tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mạch tượng vững vàng, người cũng có tinh thần.

Lưu đại phu biết tình huống nhà Cố Tranh, bạc để mua thuốc còn không biết mượn ở nơi nào, nào có tiền dư thừa mua thuốc bổ?

Nhạc Linh Chi liếc Cố Tranh một cái, có chút bất mãn, nàng đã nói không cần xem bệnh, hắn cố tình không chịu nghe lời nàng nói, không gian của nàng có nước linh tuyền, còn có thuốc viên do chính nàng tự làm ra, rất nhanh là nàng có thể điều trị xong thân thể của mình.

Cố Tranh lại rất cố chấp, lại muốn Lưu đại phu giúp Nhạc Linh Chi nhìn xem có thể chữa khỏi giọng nói hay không, hắn hy vọng nàng có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa.

Lần này Nhạc Linh Chi không phản đối.

Nàng tin tưởng nước linh tuyền nhất định có thể trị được giọng nói, nhưng trước tiên nhìn xem Lưu đại phu khai dược gì cũng được.

Lưu đại phu bảo Nhạc Linh Chi phát ra tiếng, sau khi nghe xong Nhạc Linh Chi “A… A a”, Lưu đại phu lắc đầu: “Thời gian đã qua lâu rồi, cơ hội chữa khỏi gần như bằng không.”

Cố Tranh có chút thất vọng.

Nhạc Linh Chi lại mang vẻ mặt không sao cả, gửi dược liệu ở đây xong, kéo Cố Tranh ra khỏi Hoà Xuân Đường.

Bọn họ mới vừa đi, tiếng nghị luận của người trong tiệm thuốc lớn lên.

Tiểu nhị vừa mới lấy thuốc cho bọn họ xong nói: “Có phải cháu gái Nhạc đại phu cũng có thể trị bệnh cứu người hay không? Hình như vừa rồi là nàng tự mình khai phương thuốc, những cái đó đều là dược liệu chữa gãy xương, chẳng lẽ nàng muốn trị chân cho tam đệ của Cố Tranh?”

Một tiểu nhị khác tiếp lời: “Còn thật sự có khả năng, không phải nói nàng trị hết độc rắn cho nhị đệ của Cố Tranh sao?”

 “Biết trị độc rắn không kỳ quái, bởi vì nàng có xà hàm thạch, biết trị bệnh cứu người thì khẳng định không có khả năng, học y phức tạp như vậy, một người bình thường còn khó, huống chi nàng là một người câm!”

“Tuy rằng nàng là một người câm, thoạt nhìn rất tinh ranh, lại lớn lên xinh đẹp, nghe nói lúc đầu Cố Tranh ghét bỏ nàng là người câm muốn từ hôn, hiện tại xem ra, tiểu tử này rất vừa lòng với nàng.”

“Nhưng mà, trong nhà vay một đống nợ, còn định điều trị thân mình cho nàng, lại muốn giúp nàng chữa khỏi giọng nói, giống như mấy thứ đó không cần tiền vậy.”

“Các ngươi có chú ý không, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng dịu dàng, nói chuyện với người khác thì lạnh như băng, chỉ riêng nói chuyện cùng tiểu tức phụ của hắn là nhẹ nhàng.”

Vương quản sự của hiệu thuốc vừa vặn có mặt, nghe đến mấy người này nghị luận, nhịn không được hỏi: “Các ngươi vừa mới nói cái gì? Ai có xà hàm thạch?”

Người biết tình huống nhanh chóng nói lại chuyện Nhạc Linh Chi cứu Cố Minh một lần nữa.

Vương quản sự trừng lớn đôi mắt: “Là sự thật sao?”

“Còn thật hơn trân châu! Ta nghe A Hùng nói, hắn tận mắt nhìn thấy người câm lấy cục đá ra cứu người!”

Vương quản sự nhanh chóng đuổi theo, lại thấy chợ trấn trên dòng người chen chúc xô đẩy, không thấy bóng dáng của Cố Tranh và Nhạc Linh Chi.

Một người tiểu nhị không rõ nội tình, hỏi ông ta: “Vương quản sự, ngươi tìm bọn họ làm gì? Dược liệu của bọn họ còn gửi ở chỗ này, còn sẽ tới lấy về.”

Vương quản sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, dặn dò tiểu nhị: “Khi bọn họ tới lấy dược liệu, nhớ dẫn bọn họ tới gặp ta, ta có việc thương lượng cùng bọn họ.”

Xà hàm thạch là bảo bối khả ngộ bất khả cầu, không chỉ có có thể giải độc rắn, đối với các vết thương khác đo độc trùng cắn đều có kỳ hiệu.

Nếu như Hoà Xuân Đường có thứ đó, không chỉ có thể tăng tiền lời, nhất định danh khí cũng có thể nâng cao một bậc.

Ông ta biết tình huống nhà Cố Tranh, đúng là thời điểm cần tiền để dùng, chỉ cần cho bọn họ thêm chút bạc, khẳng định bọn họ sẽ bán.

*

Cố Tranh mang Nhạc Linh Chi đi mua quần áo trước, chọn hai bộ váy áo có hoa nhỏ bằng vải bông chất lượng tốt nhất trong tiệm, áo trong áo ngoài đều phải mua, tổng cộng bốn bộ, tiêu hết hai lượng bạc, tương đương với hơn 600 tệ ở hiện đại, rất đắt.

Tuy nhiên Nhạc Linh Chi rất vừa lòng.

Sau khi thanh toán tiền, bọn họ vừa muốn rời đi, một nữ tử trung niên có dung mạo tiếu lệ hơn ba mươi tuổi đứng ở trước mặt bọn họ.

Nhìn kỹ, mặt mày Cố Tranh có chút giống bà ta.

Bà ta đúng là nương thân của Cố Tranh Thẩm Tú Lan.

“Tranh Nhi, thì ra các con ở chỗ này.”

Nháy mắt mặt Cố Tranh đen xuống, kéo Nhạc Linh Chi muốn đi vòng qua.

Thẩm Tú Lan dứt khoát ngăn bọn họ lại, nhỏ giọng nói: “Tranh Nhi, ta biết con không muốn nhìn thấy ta, càng không muốn nói chuyện với ta, nhưng ta phải nhắc nhở con, nuôi lớn đệ muội thôi đã không dễ dàng, sao con còn đón nàng về nhà, con không sợ đệ muội chết đói à?”

Cố Tranh lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, chuyện của chúng ta sau này không cần bà quan tâm!”

Thẩm Tú Lan bị thương, mặt đỏ lên từng trận, nhưng vẫn cố chấp ngăn cản bọn họ lại.

“Ta nghe được bọn họ nói con đón nàng trở về, ta còn không tin, không nghĩ tới là thật sự! Đến tột cùng là con nghĩ như thế nào? Lúc trước không phải con cũng không hài lòng việc hôn nhân này…”

“Bà câm miệng!” Giọng của Cố Tranh càng thêm lạnh băng.

“Ta nói với bà một lần nữa, bắt đầu từ khoảnh khắc bà rời khỏi Cố gia kia, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Chuyện của bà ta sẽ không hỏi đến, chuyện của chúng ta cũng không cần bà nhúng tay!”

Cố Tranh nói xong kéo Nhạc Linh Chi ra khỏi cửa hàng.

Thẩm Tú Lan đuổi theo.

“Tranh Nhi, nếu như vậy, ta đây đón Oánh Nhi lại đây, các con cũng ít một gánh nặng…”

Cố Tranh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt giống muốn phun ra lửa: “Bà nghĩ cũng đừng nghĩ! Nếu bà dám đánh chủ ý này, cũng đừng trách ta không khách khí với bà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play