Lộc Khê vội vàng tránh đi ánh mắt của Cố Vọng, cảm giác gò má hơi nóng lên.
Cô đứng bật dậy, lúng túng nói: "Vậy... cứ vậy đi, mọi người cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong, cô xoay người đi thẳng lên lầu. Phía sau, là tiếng cười khẽ của Cố Vọng vang lên.
Tên này dạo gần đây càng lúc càng không biết kiềm chế. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình không thể giữ nổi giới hạn nữa.
003 lên tiếng: "Không giữ được thì cứ tới luôn đi!"
Lộc Khê: "… Sớm muộn gì tôi cũng phải đi mà."
Nghĩ đến điều này, lòng cô chợt trống rỗng, tâm trạng lại dần trùng xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT