Dư Nghĩa nhìn quanh mọi người một lượt rồi nói, “Theo tôi thấy, chúng ta nên tự điều tra trong làng trước. Nếu thực sự bắt được kẻ trộm, chỉ cần hắn trả lại ngân phiếu là được.”
“Tôi cũng nghĩ giống như tướng công.”
Hạ Hi gật đầu đồng tình.
Dư Nghĩa trong lòng vui mừng.
Nhưng trưởng thôn lại không tán thành, “Hai nghìn lượng… không phải số tiền nhỏ, vẫn nên báo quan đi. Chỉ dựa vào chúng ta, không biết mất bao lâu, có lẽ đến khi tìm được người, ngân phiếu đã bị tiêu sạch rồi, vậy chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao.”
“Hai nghìn lượng với mọi người là chuyện lớn, nhưng với Hi Nhi thì chỉ là chuyện nhỏ. Mọi người cũng biết, gia cảnh nhà nhạc phụ tôi giàu có, số tiền này chẳng đáng là bao, nhưng trưởng thôn thì khác. Mấy năm nay, ông đã đối xử với dân làng thế nào, mọi người đều thấy rõ. Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ này mà liên lụy đến ông.”
“Tướng công nói đúng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play