"Nói bậy." Vương Thúy Phân dở khóc dở cười trợn mắt nhìn cô một cái.
"Chẳng qua là ăn cơm muộn một chút mà thôi, mấy năm trước thu hoạch không được tốt, nhà nào cũng chỉ ăn hai bữa ăn, cũng không thấy ai c.h.ế.t đói."
Ý của Vương Thúy Phân là muốn cho Tiểu Muội quý trọng ngày tốt hiện tại, tranh thủ lại chăm chỉ tiết kiệm một chút, nhưng Diệp Thư Hoa nghe xong lời này chỉ biết là vỗ n.g.ự.c vui mừng: "Thật may nhà chúng ta không nghèo thành như vậy."
Con gái út ngu ngốc như vậy, Vương Thúy Phân giận đến mức trợn trắng mắt, nhưng bà ấy cũng không có cách nào, chủ động nói sang chuyện khác, ân cần hỏi: "Vậy một mình con trở về không sợ sao?"
"Không sợ, đi tới một nửa đúng lúc gặp được anh Tống, anh ấy có đèn pin, cho nên con mượn ánh sáng của anh ấy." Diệp Thư Hoa vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi lục lọi một trận, móc ra một nắm kẹo sữa vui mừng chia sẻ.
"Mẹ, anh Tống lại cho con kẹo này."
Cô cũng không ngại ăn một mình, nhưng vẫn cảm thấy lưu lại cho mình một con đường sống tương đối tốt, bởi vì phòng của cô không giống như phòng ngủ chính của cha mẹ cô, ai cũng có thể đi vào. Lỡ như bị ai phát hiện hộp kẹo này, vậy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lén lén lút lút như vậy, đến tột cùng là vì ăn một mình, hay là che giấu chứng cứ cô "tự ý lấy của người khác"?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT