Tống Thanh Huy không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn Diệp Tiểu Muội ngoài miệng nói xấu hổ, thân thể lại rất thành thật nhanh chóng mở hộp ra, vô ý thức cong môi: "Cô thích là được."
Diệp Thư Hoa mở ra phát hiện bên trong tràn đầy một hộp kẹo sữa, ít nhất cũng phải nửa cân, nhất thời dân nghèo cảm động rơi nước mắt: "Rất thích hu hu hu..."
Nhiều kẹo như vậy, không cần tiết kiệm cũng có thể ăn được nửa năm. Diệp Thư Hoa ngưỡng mặt nhìn về phía anh Tống, phát thẻ người tốt rất thuần thục: "Anh Tống, anh thật tốt!"
Tống Thanh Huy khiêm tốn cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn nhà nông sân nhỏ ở phía trước, ôn hòa nói: "Thời gian không còn sớm, sớm về nghỉ ngơi đi."
Một hộp kẹo này, làm cho hình tượng của Tống Thanh Huy trong lòng Diệp Thư Hoa lại cao lớn hơn một ít.
Đối với Diệp Thư Hoa mà nói, bây giờ anh Tống đã là nhân vật nam thần rồi, lời của nam thần sao có thể không nghe? Cho nên miệng nhanh hơn đầu, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng."
Tống Thanh Huy cười khẽ: "Đi đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play