Bà ấy nghe người trong đội nhắc đến, hình như trong nhà Tiểu Tống là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, được cưng chiều, tới đại đội hai năm, lúc gửi đồ mẹ của thằng bé còn gửi cả kẹo, đại khái cảm thấy con trai út còn chưa lớn lên. Nhưng Tiểu Tống lại không thích ăn, mỗi lần trở về đại đội đều phát những kẹo này cho mấy đứa bé, trái lại vì vậy mà được bọn trẻ rất yêu thích, nghe nói mấy đứa bé trai nghịch ngợm nhất trong đội cũng thích đi theo Tiểu Tống.
Hôm nay đụng phải Tiểu Muội nhà mình, thuận tiện cho mấy viên kẹo, trái lại cũng phù hợp với phong cách của Tiểu Tống.
Diệp Thư Hoa không biết mẹ mình đang suy nghĩ gì, chỉ là cô vô cùng vui mừng nói: "Nhà anh Tống gửi cho anh ấy rất nhiều đồ, còn không phải là đồ tết nữa, thật không biết lúc ăn tết, nhà họ họ lại gửi đến bao nhiêu thứ."
Vương Thúy Phân còn không biết kế hoạch tà ác của con gái sao, nghe ra sự hâm mộ trong lời của cô, cũng chỉ cười nói: "Vậy cũng không có liên quan tới con, cô gái nhỏ để ý như vậy làm gì."
Vừa nói, nhìn viên kẹo nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, Vương Thúy Phân lại nhíu mày: "Mẹ không thích ăn kẹo, con tự giữ lại ăn đi."
Nếu đồng chí Vương Thúy Phân cũng sống ở thế kỷ hai mươi mốt giống như cô, có lẽ Diệp Thư Hoa thật sự tin lời bà ấy. Bởi vì đời trước cô cũng không thích ăn, cũng không có nhiều hứng thú với kẹo và thịt heo, nhưng bây giờ để cho cô nửa năm không ăn đồ ngọt thử đi? Cô sẽ biểu diễn tự bế ngay lập tức cho mọi người xem.
Cho nên lời của mẹ nghe một chút thì thôi, Diệp Thư Hoa cũng không xem là thật, nhanh chóng lột giấy gói kẹo ra nhét vào trong miệng của đồng chí Vương Thúy Phân: "Con mới vừa ăn rồi, rất ngọt, mẹ nếm thử một chút đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT