Có điều đối với Vương Thúy Phân mà nói, cháu trai cháu gái đều là cháu nhà họ Diệp, dù sao gần đây con gái út “không chịu thua kém” khiến bà ấy càng ngày càng ý thức được, nuôi tốt con gái còn dễ dàng nở mày nở mặt hơn con trai. Lấy ngay Tiểu Muội và thằng ba mà nói, Tiểu Muội gả cho thanh niên trí thức Tống, ngày sau theo Tiểu Tống trở về thành phố làm người Bắc Kinh, sinh cháu trai cháu gái ngoại cho bà ấy cũng đều ăn ngon uống đã ở hoàng thành. Không so với Tiểu Muội, thằng ba cũng có tiền đồ, vào huyện thành phố làm công nhân, nói ra cũng là độc nhất đại đội, nhưng thằng ba có năng lực hơn nữa thì nửa đời còn lại cũng chỉ lăn lộn ở trong huyện, dù cho học theo tìm thanh niên trí thức tới từ thành phố lớn làm vợ thì cũng không thể theo vợ thanh niên trí thức trở về thành phố lớn, ngược lại chỉ có thể để cô vợ thanh niên trí thức ở lại cùng mình sống cuộc sống khổ cực ở huyện thành nhỏ, đây chính là chênh lệch.
Cho nên vợ thằng hai lại sinh một cô con gái, Vương Thúy Phân thất vọng vài ngày theo bản năng, sau đó nghĩ đến con gái út thì lại thôi mong ngóng, thân thể và gân cốt của vợ thằng hai tốt, sẽ có một ngày sinh được con trai, nuôi hai cô bé này tốt cũng có tiền đồ. Không trông mong đến thủ đô sống ngày tháng tốt đẹp như cô chúng nó nhưng có thằng ba giúp đỡ, gả con gái trong nhà vào trong thành phố cũng không tính là khó, về sau tìm vài đứa cháu rể trong thành phố cho bà, nói ra vẫn nở mày nở mặt. Nghĩ như vậy, Vương Thúy Phân cũng quý Tống Tú Tú hơn mấy phần, bề ngoài vẫn đối xử công bằng với hai cô con dâu này, giống như cuộc sống hôm nay, nếu ít nhất phải để lại một cô con dâu ở nhà trông nom thì thà rằng giữ cả hai người họ lại, kẻo sau này lại léo nha léo nhéo.
Thật ra nếu bày cỗ ở nhà mình thì Vương Thúy Phân không cần nhọc lòng chuyện này, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú vừa giúp nấu cơm vừa trông trẻ con cũng miễn cưỡng giải quyết được, vấn đề là nhà bọn họ không bày được nhiều bàn như vậy, sân nhà ai cũng không lớn đến thế, thông thường loại việc hiếu hỉ này đều làm ở quán cơm, phía trước quán cơm có phần đất bằng phẳng rất lớn có thể bày cỗ, phía sau còn có bếp lớn, làm cơm tập thể thuận tiện rộng rãi hơn trong nhà nhiều.
Tối qua, anh cả Diệp và anh hai Diệp mượn bàn từ nhà thân thích bạn bè tới phía trước quán cơm, còn mượn từng nhà rất nhiều băng ghế dài để bày, như vậy buổi sáng chỉ cần nấu cơm là xong rồi, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-379.html.]
Bất luận phương án nào đương nhiên đều có lợi có hại, cứ như vậy Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú phải có ít nhất một người ở nhà trông nom. Nhưng Vương Thúy Phân lại không để ý, dù sao đã đủ người rồi, thiếu một hay là thiếu hai người cũng chẳng khác là bao, vừa hay hai người bọn họ có thể ở nhà chiêu đãi thân thích bạn bè đường xa mà đến. Tuy là như vậy bà ấy sẽ khổ cực hơn, song việc hỉ như gả con gái, cực khổ hơn nữa bà ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng trước khi đến quán cơm bận việc, Vương Thúy Phân cho rằng còn có chuyện lớn rất quan trọng: Lôi con gái út thích ngủ nướng dậy khỏi giường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT