Có điều một người hành khách cũng là người. Từ khi họ lên xe, người đàn ông trung niên mang dáng vẻ cán bộ đối diện này đã thỉnh thoảng liếc mắt về phía họ, dường như rất tò mò về hai người bọn họ, nếu như đổi thành một dì lớn tuổi thì chỉ sợ sớm đã bỏ sự dè dặt trực tiếp hỏi thăm bọn họ rồi.
Bây giờ Tống Thanh Huy thấy ánh mắt như có như không của đối diện thì càng ngại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Diệp Tiểu Muội giống như con cá c.h.ế.t nằm úp sấp ở trên chăn mãi không nhúc nhích. Thật lâu sau, anh mới chấp nhận để sách xuống, hơi cúi người hỏi cô: “Tiểu Muội, em không muốn đi lên ngủ à?”
Diệp Tiểu Muội nhàm chán nằm úp sấp lâu như vậy, vốn muốn chơi xỏ nhưng bây giờ thật sự đã hơi buồn ngủ, ôm chăn tỏ ý không nhúc nhích: “Không đi.”
Nghe được vẻ buồn ngủ trong giọng nói của cô, Tống Thanh Huy không khăng khăng nữa, chỉ nói càng thêm dịu dàng: “Vậy em cũng phải đứng lên trải giường trước rồi cởi áo khoác ra ngủ mới thoải mái được.”
Diệp Tiểu Muội lại bắt đầu giả chết, vừa nhìn đã biết là lười hoạt động.
Tống Thanh Huy tốt tính gọi: “Tiểu Muội?”
“Người ta không muốn động đậy mà.” Che chăn, giọng Diệp Tiểu Muội hơi ồm ồm, quả thực cho người ta một loại cảm giác buồn ngủ mắt nhập nhèm, Tống Thanh Huy không biết phải làm thế nào với cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play