Có đội trưởng Diệp và anh ba Diệp hỗ trợ, tuy là hiệu suất thấp nhưng Tống Thanh Huy cũng thuận lợi chen lên, song đội trưởng Diệp và anh ba Diệp không được phép lên xe, chỉ có thể đứng trên sân ga lo lắng nhìn xung quanh, còn Tống Thanh Huy thì một mình kéo hành lý từ từ tìm vị trí.
Chờ lúc rốt cuộc anh cũng tìm được vị trí giường của bọn họ, Diệp Tiểu Muội đã thoải mái ngồi ở giường dưới, đồng thời không hề khách sáo móc bình nước từ trong túi của anh ra uống rồi.
Nhìn thấy anh qua đây, Diệp Tiểu Muội còn rất “ghét bỏ” phỉ nhổ một câu: “Anh Tống, động tác của anh chậm quá đấy.”
Nói xong lại giơ bình nước quân dụng hỏi: “Anh có muốn uống nước hay không?”
Trong chốc lát Tống Thanh Huy không biết nên vui mừng hay là đau đầu. Lá gan của Diệp Tiểu Muội vô cùng lớn, đi ra khỏi nhà hình như chưa bao giờ biết luống cuống là cái gì, nhưng về phương diện khác, cô quả thực cũng rất thông minh, lần đầu tiên ngồi xe lửa mà có thể thuận lợi tìm được vị trí như vậy, đến Bắc Kinh rồi cũng không cần sợ cô đi lạc nữa.
Tất cả quấn quýt hóa thành hai chữ “không cần”, Tống Thanh Huy không để ý tới chuyện thu xếp hành lý, thò đầu ra cửa sổ xe trước tiên, vẫy tay và hô về phía hai cha con cách đó không xa: “Chú Diệp, Quân Hoa, cháu và Tiểu Muội đã tìm được vị trí, hai người hãy đi về trước đi.”
DTV

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play