Tống Thanh Huy bị lời ca ngợi thổi phồng của cô chọc cười, lắc đầu nói: "Chỉ là có họ hàng ở cạnh biển, thỉnh thoảng sẽ gửi ít đặc sản cho nhà anh, hơn nữa cũng không có nhiều lắm."
Diệp Tiểu Muội nghe vậy càng hâm mộ, thời đại này chính mình cũng không ăn đủ đồ ngon, còn có thể gửi cho người khác, họ hàng nhà anh Tống nói vậy cũng là gia đình giàu có.
Còn về số lượng, có đồ ăn ăn là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời ăn hải sản tươi tới no sao? Diệp Tiểu Muội cảm giác mình rất dễ thỏa mãn.
Tống Thanh Huy lại bị vẻ mặt cô chọc cười, nói chuyện vài câu, nhưng nhìn thấy Diệp Tiểu Muội chỉ ôm khô cá mực như ôm bảo bối, cũng không có nghiền ngẫm ý nghĩ của anh ngay, anh thật tò mò hỏi: "Không muốn nếm thử sao?"
Anh biết Diệp Tiểu Muội cũng không rụt rè như thế.
Diệp Tiểu Muội lại mang vẻ mặt khó khăn trả lời: "Em đã đánh răng rồi, trở về đánh nữa sẽ bị mẹ em hoài nghi."
Ôm thứ tốt không thể lập tức ăn ngay cô cũng rất dày vò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT