Gần như là chân trước cô vừa bước vào sân, chân sau đã nghe thấy âm thanh của đồng chí Vương Thúy Phân từ trong nhà truyền tới: "Tiểu Muội, con về rồi à?"
"Vâng ạ."
"Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi, đừng đi qua đi lại nữa." Giọng điệu của Vương Thúy Phân có chút oán giận, bà ấy cũng không thể bấm tay biết tính toán để biết con gái út hơn nửa đêm đi ra ngoài tình ngay lý gian, chẳng qua là cảm thấy ngày hôm nay Tiểu Muội quá rề rà, biết rõ nhà vệ sinh cách khá xa, buổi tối đi vệ sinh không dễ dàng, cũng không thừa dịp ban ngày đi nặng. Trời tối đen như mực, tuy rằng bà ấy không đứng dậy đi cùng Tiểu Muội, đến cùng cũng không yên tâm, bà đợi cô đi xong trở về mới dám ngủ, Vương Thúy Phân cũng không phải chỉ có oán hận.
Có điều bây giờ tâm trạng Diệp Thư Hoa cực kỳ tốt, sẽ không so đo với giọng nói như nhặt xương trong trứng của mẹ cô, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, con ngủ ngay đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Khi nói chuyện, cô đẩy cửa vào nhà, Vương Thúy Phân nghe thấy âm thanh, chọt đội trưởng Diệp bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ này, đi vệ sinh cũng không biết có gì có thể vui mừng."
Tiếng động trong phòng ngoài lớn như vậy, đội trưởng Diệp đương nhiên cũng không ngủ, nghe thấy mẹ đứa nhỏ nói, ngược lại ông ấy khá buồn cười nói tiếp: "Có lúc nào Tiểu Muội không vui đâu?"
Vương Thúy Phân ngẫm lại quả thật không sai, từ lúc cách năm mới càng ngày càng gần, bà ấy không để cho Tiểu Muội thêu thùa nữa, hầu như mỗi ngày cô nhóc này đều cười ngây ngô. Ngày hôm qua dạy dỗ một trận hư vậy, cũng thu hết vải và tiền của cô, cho rằng có thể khiến cô khó chịu mấy ngày, không nghĩ tới con nhóc này ngủ một giấc tỉnh dậy, lại quên hết sạch những việc không vui đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT