Suy đoán này đã được chứng thực một bước, lúc trước khi vào núi nhìn thấy anh cả Diệp và anh hai Diệp sắc mặt hồng hào, không hề mù mịt, Tống Thanh Huy cho rằng nếu kết cục của Diệp Tiểu Muội thê thảm như mọi người đồn đãi, anh em nhà họ Diệp không thể còn cười được.
Có điều mọi người nói rất có lý có chứng cứ làm người ta tin tưởng, Tống Thanh Huy cũng nghiêng về phía tin tưởng, Diệp Tiểu Muội chắc chắn bị dạy dỗ, không có nghiêm trọng như bọn họ đồn. Nhưng đối với Diệp Tiểu Muội yếu ớt thất thường mà nói chắc chắn cũng không dễ chịu, vì thế sáng sớm trước khi ra cửa, Tống Thanh Huy cố ý tìm hũ đựng tràn đầy một hũ khô bò, định tìm một cơ hội đưa cho Diệp Tiểu Muội, coi như là quà sinh nhật và đáp lễ quyển vở. Hũ là loại nắp đậy, khô bò cũng dễ giữ, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn có thể giấu đi tự mình từ từ ăn, phần quà sinh nhật này hẳn là cô rất vui.
Tống Thanh Huy chu đáo cẩn thận chỉ không ngờ rằng Diệp Tiểu Muội không tim không phổi đến mức độ này, nhận lấy dạy dỗ, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn sắc mặt kiêu ngạo lại đầy sức sống của cô, giống như cắt tóc ngắn không bị dạy dỗ, mà còn được bao nhiêu cổ vũ và ca ngợi.
Sự phát hiện này khiến Tống Thanh Huy không nhịn được co giật khóe miệng, lần thứ hai ý thức được, đối với Diệp Tiểu Muội coa bất kỳ đồng tình thương tiếc nào đều là đang lãng phí cảm tình.
Sự bi phẫn trong lòng Tống Thanh Huy đương nhiên không ai biết được, hơn nữa tâm tình vừa vặn ngược lại với anh, Diệp Tiểu Muội đối diện với ánh mắt của anh đúng là vô cùng tích cực, con mắt rạng ngời rực rỡ nỗ lực chen qua phía bên cạnh anh. Có thể thấy cô quyết tâm cua được anh Tống tới tay, cũng không có bởi vì anh Tống không rõ phong tình mà giảm bớt chút nào.
Trên thực tế, trải qua lần dạy dỗ đau đớn thê thảm tối hôm qua, Diệp Tiểu Muội càng thêm cố chấp với anh Tống, ở trước đồng chí Vương Thúy Phân tổn thất nặng nề, nguyên khí tổn thương vô cùng, ít nhất phải bù đắp lại ở chỗ anh Tống, coi như không thể lập tức thành công, có thể lừa gạt ít thứ tốt từ trong tay anh Tống, cũng có thể an ủi trái tim bi thương của cô, có vẻ cô không thê thảm lắm.
Còn sống là còn phấn đấu không ngừng, Diệp Tiểu Muội tích cực chủ động sáp lại bên cạnh anh Tống, mắt thấy sắp chiếm được vị trí gần anh Tống nhất, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói chán ghét: "Diệp Tiểu Muội, chân của cô không sao chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT