Diệp Tiểu Muội có thể hiểu được tâm trạng của anh Tống, đương nhiên sẽ không lưu ý chút lơ là ấy, vẫn như cũ dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh Tống, cũng chăm chỉ không ngừng thổi phồng nịnh hót: "Anh Tống đúng là có dũng có mưu, vận may còn tốt như thế, quả thực là đứa con được trời chọn mà, sau này phải mỗi ngày vào núi săn thú, tranh thủ bắt thêm mấy con heo rừng trở về nha!"
Ánh mắt của anh Tống lơ lửng, tiếp tục giờ vờ không nghe thấy, sắc thái trên mặt lại lặng yên sâu hơn.
Nhưng anh giả bộ không thấy Diệp Tiểu Muội cũng không quan tâm, Diệp Thư Hoa chưa bao giờ là người không có tiếng tăm gì, đứng chung một chỗ với anh cả Diệp thổi phồng, anh hai Diệp nghe thấy lời của em gái, như tiêm m.á.u gà nói: "Chuyện này là đương nhiên, vốn hôm nay là ngày cuối cùng săn thú, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi chờ tới tết, thế nhưng lúc trở lại bọn anh đã thương lượng một chút, trước giao thừa cũng phải đi dạo trong núi, nói không chừng còn có heo rừng hay con gấu bị mù nào đó!"
Sự hăng hái của anh hai Diệp nhận được tán dương của mọi người, thành viên đội săn cũng dồn dập gia nhập hàng ngũ tiêm m.á.u gà khoe khoang. Người có công lớn nhất lại vẫn không nói một lời, nhìn kỹ còn có thể phát hiện, đỏ ửng trên mặt anh cũng không hề biến mất, bởi vì ánh mắt Diệp Tiểu Muội còn dính lên người anh như keo dán không chịu dời, tầm mắt quen thuộc nóng rực này khiến anh tự dưng nhớ tới buổi tối hôm đó, nhiệt độ nóng rực của lòng bàn tay ấy.
Có thể Diệp Tiểu Muội không tim không phổi đã quên từ lâu, nhưng Tống Thanh Huy vĩnh viễn nhớ mình bị ma quỷ ám ảnh, sau đó mỗi lần ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ sâu sắc, biết rõ Diệp Tiểu Muội là cô gái ngốc không có ý thức nam nữ khác biệt, vậy mà anh cũng hồ đồ theo cô. Tình hình đêm đó anh nhìn như vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng anh biết, anh có thể từ chối, Diệp Tiểu Muội vô tâm tùy hứng, cũng không có nghĩa cô không nghe hiểu tiếng người, mà anh không có từ chối, chút nhớ nhung nơi đáy lòng lập tức lộ rõ.
Suy cho cùng, anh không khác gì những tên đàn ông bình thường. Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn biểu hiện chính nghĩa lẫm liệt, vậy có lẽ đó cũng là thiên phú của mỗi người đàn ông đều có.
Có điều cảnh thái bình giả tạo không khó, muốn lừa gạt chính mình lại không dễ dàng như vậy, dù sao Tống Thanh Huy cũng là một người có quan niệm đạo đức tương đối nghiêm khắc. Lần đầu làm chuyện xấu, sau khi lý trí quay về, nội tâm dày vò và xấu hổ cỡ nào có thể tưởng tượng được, chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm ấy sắp trở thành lịch sử đen của cả đời anh, càng muốn hoàn toàn phủ bụi nó, ký ức lại càng sâu sắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT