Vương Thúy Phân không ngờ đến vì có thể lười biếng, Tiểu Muội lại có thể cố chấp đến mức này, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Mặc dù bà ấy vẫn cảm thấy chẳng qua là không cần thiết, nhưng cuối cùng không phản đối, suy nghĩ một chút nói.
"Nếu như con muốn làm vậy, thì tự dùng chăn của mình mà làm, đừng làm hư chăn của cả nhà."
Dù sao làm không tốt cũng chỉ phí chút vải vụn, Vương Thúy Phân cũng không đau lòng, coi như để cho con gái chơi đi.
Diệp Thư Hoa cũng không thèm để ý mẹ cô có thấy được hay không, bỗng chốc có thể lười biếng một cách công khai, không có cách nào vẫn luôn lười biếng vẫn luôn thoải mái, vậy thì có thể nhất thời thoải mái cũng rất tốt. Thế nên cô vẫn rất vui vẻ may dây vải cho chăn của mình, một chút đã làm xong kéo đồng chí Vương Thúy Phân đến phòng cô xem thành quả của cô.
"Mẹ nhìn đi, như vậy không phải rất tốt sao?"
Sau lưng Vương Thúy Phân còn có Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú không chịu cô đơn đi theo, chẳng qua hai người cũng chỉ tới xem náo nhiệt, bao gồm cả Vương Thúy Phân. Cho dù bà ấy cảm thấy chăn của con gái út làm cũng được, nhưng vẫn không có hứng thú nói.
"Chăn của mẹ con cũng đừng làm mấy thứ lộn xộn này, đàng hoàng giúp mẹ may khe hở đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play