Diệp Tiểu Muội cũng góp thêm náo nhiệt muốn đưa Tống Thanh Huy về, người nhà họ Diệp cũng không bất ngờ, thanh niên trí thức Tống cho nhà bọn họ biết bao nhiêu thứ tốt, hơn một nửa đều vào bụng Diệp Tiểu Muội, cho nên nhất định cô chính là người thích thanh niên trí thức Tống nhất nhà.
Buổi tối cũng không có việc gì, coi như để anh em bọn họ ra ngoài chơi đi, Vương Thúy Phân cũng không phản đối, đưa ngọn đèn cho Diệp Thư Hoa: "Con cầm đi, đi cẩn thận."
Diệp Thư Hoa nhận lấy đèn dầu quay đầu lại, cười khanh khách nhìn Tống Thanh Huy: "Anh Tống, chúng ta đi thôi?"
Ánh mắt Tống Thanh Huy lóe lên, Diệp Tiểu Muội như vậy giống như lại kéo anh ra khỏi cảnh trong mơ làm cho người ta rùng mình, chỉ là trong mơ anh biết câu nào của Diệp Tiểu Muội đều không thể tin, nhưng giờ phút này anh lại như bị quỷ thần xui khiến gật đầu.
Nếu không nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc bên tai, anh cũng không biết mình sẽ nói lời gì không nên nói.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tống Thanh Huy thật sự rất biết ơn người bạn nhỏ dày vò người khác không nghĩ kia.
Người lớn đều vây quanh Tiểu Mập Mạp đang gào khóc, chỉ có Diệp Tiểu Muội làm mặt quỷ với thằng bé, tiện thể vạch trần nói: "Diệp Đại Bảo giả khóc, không có nước mắt, mọi người chớ bị nó lừa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play