Nhậm Thâm bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn. Ban đầu, cậu cứ tưởng đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản dành cho tân binh, ai ngờ bây giờ lại biến thành thử thách cấp độ “địa ngục”.
Cậu rầu rĩ không thôi, đến mức ngay cả khi bị người đại diện kéo vào phòng hóa trang cũng không phản ứng gì, chỉ ngồi thẫn thờ trên ghế với vẻ mặt ủ rũ.
Sau khi hóa trang xong, tâm trạng của Nhậm Thâm vẫn không khá lên chút nào. Cậu ủ rũ tựa lưng vào ghế, vẻ mặt đầy u sầu.
“Giang đạo bên kia xem như đã chuẩn bị xong, tôi dẫn cậu qua đó.” Người đại diện bước vào, nói.
Nhậm Thâm đứng dậy, lặng lẽ đi theo sau người đại diện tiến về phía phim trường.
Nhưng khi cả hai vừa đến nơi, không khí trên phim trường có vẻ căng thẳng vì một sự cố nhỏ.
Phía trước, một nữ diễn viên trẻ mặc váy đỏ dài đang cúi đầu, trông có vẻ đáng thương. Đối diện cô là một người đàn ông cao lớn trong bộ cảnh phục, sắc mặt lạnh lùng.
“Cô tính xem cảnh này quay lại bao nhiêu lần rồi! Cô định để cả đoàn phim chờ mình đến bao giờ? Nếu không quay được thì đừng quay nữa!” Giọng nói của Tông Văn đầy tức giận.
“Thật sự xin lỗi, Thầy Tông …” Tiểu hoa đán luống cuống xin lỗi, đôi mắt đã đỏ hoe.
“Xin lỗi thì có ích gì! Cô đang lãng phí thời gian của cả đoàn phim!” Tông Văn vẫn không hề nguôi giận.
Không khí trên phim trường trở nên ngột ngạt. Ngay cả đạo diễn cũng phải bước đến, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tông Văn, đừng nói nữa.”
Sau đó, đạo diễn quay sang mọi người, nói: “Mọi người tạm nghỉ một lát, chuẩn bị quay lại ngay!”
Đạo diễn bước ra hòa giải, bảo tiểu hoa đán tạm thời đi điều chỉnh lại trạng thái.
Từ xa, Nhậm Thâm đã chứng kiến toàn bộ cảnh này. Người đại diện nhân cơ hội ghé sát anh, nói nhỏ: “Tông Văn tính tình không tốt lắm đâu. Khi quay phim, cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.”
“Thày Tông nóng tính lắm sao?” Nhậm Thâm tò mò hỏi.
“Diễn viên đóng chung với anh ta hầu như ai cũng từng bị mắng qua.”
Người đại diện kéo Nhậm Thâm đi về phía đạo diễn, dọc đường còn không quên dặn dò: “Nói chung cậu cẩn thận một chút, đừng đắc tội với anh ta.”
Lúc này, đạo diễn vẫn đang trò chuyện với Tông Văn.
“Tông Văn, cậu nên tiết chế lại tính khí của mình một chút.” Đạo diễn nhẹ giọng khuyên.
“Nếu cô ta tự diễn không tốt, có thể trách ai khác được?” Tông Văn thản nhiên đáp, tay rút một tờ khăn giấy ướt trên bàn rồi lau mu bàn tay.
Người đại diện dẫn Nhậm Thâm tiến lại gần, lên tiếng: “Giang đạo, anh xem thử Nhậm Thâm có ổn không?”
Nhậm Thâm lập tức chào hỏi: “Chào Giang đạo.”
“Nhậm Thâm à.” Đạo diễn nhìn sang, thấy Nhậm Thâm sau khi hóa trang xong thì hài lòng gật đầu. “Nhìn thật sự rất giống một học sinh cấp ba.”
Nhậm Thâm mặc đồng phục học sinh cấp ba, tuổi cũng còn trẻ, cộng thêm gương mặt khá non nớt, nhìn qua chẳng khác gì một học sinh trung học thực thụ.
Đạo diễn vỗ vai Nhậm Thâm, sau đó quay sang giới thiệu với Tông Văn: “Tông Văn, đây là người đóng vai cậu học sinh câm.”
“Chào Thầy Tông.” Nhậm Thâm lễ phép chào.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Thâm được nhìn thấy Tông Văn ở khoảng cách gần, cậu tranh thủ quan sát đối phương.
Người đàn ông cao lớn mặc bộ cảnh phục, tinh thần trông rất tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc mất ngủ liên tục nhiều ngày.
Tông Văn chỉ lười biếng liếc mắt nhìn Nhậm Thâm một cái, sau đó tùy ý gật đầu.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây.
Tông Văn khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Thâm, hỏi: “Cậu có dùng nước hoa không?”
Nhậm Thâm hơi sững lại, theo bản năng trả lời: “Không có.”
“Được rồi, được rồi.” Đạo diễn sợ Tông Văn lại làm khó Nhậm Thâm, vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Tôi dẫn cậu ấy đi chụp ảnh tạo hình trước, Tông Văn, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Đạo diễn dẫn Nhậm Thâm rời đi, sau khi chụp xong ảnh tạo hình, ông dặn anh ngày mai quay lại để chính thức quay cảnh đầu tiên.
---
Khi Nhậm Thâm trở về khách sạn, trời đã chập tối.
Người đại diện đã đặt riêng cho cậu một phòng, dặn dò thêm vài điều cần chú ý rồi rời đi, về phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.
Nhậm Thâm tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền biến trở về nguyên hình, nằm dài trên giường.
Trên gối là một củ nhân sâm nhỏ bé, phần đầu hơi trụi lủi, chỉ còn lại ba chiếc lá đáng thương. Trong đó, một chiếc đã bắt đầu khô vàng, sắp rụng.
Sợ lạnh, tiểu nhân sâm duỗi hai chiếc rễ nhỏ, kéo chăn lại đắp kín người một cách ngay ngắn.
Khác với những củ nhân sâm khác có khả năng chịu lạnh tốt, Nhậm Thâm lại đặc biệt sợ rét. Nhiệt độ bên ngoài chỉ cần hơi hạ xuống một chút là cậu đã không chịu nổi.
Cuộn tròn trong chăn, tiểu nhân sâm duỗi hai đoạn rễ ra, ôm lấy điện thoại, lướt màn hình rồi mở Weibo của mình.
Nhưng ngay khi đang lướt, Weibo lại đề xuất hàng loạt bài viết liên quan đến anh:
【 Chấn động! Sao nhí một thời nay lại rơi vào tình cảnh thế này! 】
【 Từng là tuổi thơ của biết bao người, giờ đây ngày càng thảm hại! 】
【 Hào quang vụt tắt! Nam diễn viên hết thời từng làm khuynh đảo cả nước! 】
Nhìn những bài viết của các tài khoản marketing, tiểu nhân sâm bỗng thấy tâm trạng uể oải.
Cậu từng là một sao nhí, giả dạng thành một đứa trẻ loài người để bước chân vào giới giải trí. Khi mới năm tuổi, cậu tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên và bất ngờ nổi tiếng.
Thế nhưng, khi dần lớn lên, các vai diễn ngày càng khó khăn, mà kỹ năng diễn xuất của cậu lại chẳng tiến bộ là bao. Sau hơn mười năm, từ một ngôi sao sáng giá, cậu dần bị lãng quên, trở thành một nam diễn viên hết thời.
Ngay cả cơ hội tham gia 《The Silencer》 lần này cũng là nhờ cậu từng hợp tác với đạo diễn Giang khi còn nhỏ. Thấy tình cảnh của cậu, đạo diễn mới cho cậu một suất, hy vọng có thể giúp cậu vực dậy sự nghiệp.
Tiểu nhân sâm thở dài, càng nghĩ càng buồn, bèn quăng luôn điện thoại sang một bên, không buồn xem nữa.