"Đúng vậy, kỳ quái thật, nếu là trước kia, nam sinh nào mà chủ động tìm Nhan Vi, có lẽ Nhan Vi còn chẳng thèm để ý tới hắn, hôm nay Nhan Vi rốt cuộc bị làm sao vậy."

"Bất quá yên tâm đi, Nhan Vi sẽ không thích kiểu nam sinh "dữ dằn" như vậy đâu, nhiều lắm là do nguyên nhân nào đó, mới khiến cho Nhan Vi không rời đi mà thôi."

"Ừ, quả thật ta cũng cảm thấy nam sinh này, chắc chắn không xứng với Nhan Vi, trừ phi Nhan Vi mắt có vấn đề, mới có khả năng đó."

"Chúng ta cứ an tâm xem kịch vui đi, xem lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, ta đoán chừng, nam sinh này một hồi nữa sẽ phải xám xịt rời đi."

"Đúng vậy, Nhan Vi làm sao có thể để ý nam sinh này, khẳng định là nam sinh này đang tự mình đa tình mà thôi."

Trong thư viện, đám nam sinh tự an ủi mình.

Lúc này trong thư viện, những nam sinh khác căn bản không có tâm trạng xem sách, mà là mắt không chớp nhìn Nhan Vi và Lâm Dục.

Mà điều khiến Lâm Dục im lặng là, nữ sinh bên cạnh, không những không nói câu nào, đã vậy còn an vị bên cạnh mình, cũng không rời đi, mà là sát bên mình, mười phần chuyên chú nhìn màn hình máy vi tính của mình.

Không thể không nói, nữ sinh gõ chữ thật sự có ảnh hưởng, lại càng không cần phải nói là một nữ sinh xinh đẹp như vậy, nghe mùi thơm ngát trên người nữ sinh bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt nghiêng của nàng, khiến Lâm Dục cũng không khỏi có chút tâm viên ý mã.

Rốt cục, Lâm Dục bất đắc dĩ dừng việc gõ chữ, cười khổ nói:

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi cứ ở bên cạnh ta, ngươi không cảm thấy là đang lãng phí thời gian sao."

Mà Nhan Vi nhìn Lâm Dục chủ động nói chuyện với mình, trong lòng âm thầm đắc ý.

Ta biết ngay mà, ta cứ đợi, khẳng định là có thu hoạch.

Nhan Vi đối với nhan sắc của mình vẫn rất tự tin.

Chỉ là ban đầu Lâm Dục đối mặt với thái độ của mình, nói thật, đúng là khiến Nhan Vi có chút hoài nghi thẩm mỹ của đối phương, phải chăng có vấn đề.

Xem ra nam sinh trước mắt thẩm mỹ không có vấn đề, nhan sắc của mình lại càng không có vấn đề.

Nhan Vi trong lòng mười phần vui vẻ.

"Không có a, ta cảm thấy ngồi bên cạnh ngươi, xem ngươi viết tiểu thuyết, thật sự có thể học tập được không ít thứ."

Nhan Vi nhìn Lâm Dục, nhẹ nhàng nói.

Nghe được lời nói của Nhan Vi, Lâm Dục bất đắc dĩ xoa trán, cười khổ nói:

"Ta thật sự không có gì hay để dạy cho ngươi, cứ viết nhiều một chút là tốt thôi."

"Không được, không được, ta viết rồi, thế nhưng, căn bản vốn không được, trực tiếp bị trả lại, nói ta hành văn rất tốt, nhưng mà mở đầu cùng nội dung cốt truyện không được, hơn nữa hành văn dùng quá mức."

"Nhưng ta căn bản không biết phải làm sao bây giờ, cũng không biết làm như thế nào để sửa đổi."

Nhan Vi ủy khuất nói.

Không thể không nói, nguyên bản mười phần cao lạnh Nhan Vi, lúc này lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, quả thật khiến người ta có chút khó mà cự tuyệt, loại cảm giác tương phản kia, thật là quá tuyệt vời.

Mà lúc này Lâm Dục cũng mười phần bất đắc dĩ, bởi vì Lâm Dục biết, dựa theo tính cách của nữ sinh này, thật sự có thể sẽ cứ ở bên cạnh mình, ảnh hưởng đến việc gõ chữ của mình.

Mặc dù thời gian tiếp xúc với nữ sinh này không dài, nhưng mà đối với tính cách của nữ sinh trước mắt, Lâm Dục có thể hơi hiểu rõ một chút.

Nói là làm, rất có chủ kiến, ý chí kiên định, rất có ý tưởng..

"Vậy như thế này đi, ngươi đưa tiểu thuyết ngươi viết cho ta xem, ta cho ngươi một vài ý kiến."

"Nhưng là sau khi cho ngươi ý kiến rồi, ngươi không được quấy rầy ta gõ chữ nữa."

Lâm Dục bất đắc dĩ nói.

"Thật sao, vậy thì tốt quá."

Trên mặt Nhan Vi hiếm khi lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tiếp đó, Nhan Vi nhanh chóng từ chỗ mình ngồi lúc đầu, đem Macbook của mình cầm tới.

Lâm Dục vừa nhìn Nhan Vi lấy Macbook ra.

Quả nhiên lúc đầu mình đoán không sai, nữ sinh trước mắt, không chỉ có lớn lên đẹp mắt, hơn nữa trong nhà còn rất giàu có, nếu không, sao có thể mua được chiếc Macbook đắt như vậy.

Vẫn là một "tiểu phú bà".

Phải biết lúc này Macbook có giá khoảng 15 ngàn, mà thời điểm này, tiền lương bình quân của công chức ở Kiến Nghiệp cũng chỉ khoảng ba ngàn mà thôi.

Nếu là gia đình bình thường, căn bản mua không nổi, thậm chí còn không biết mua ở đâu, hiện tại Apple, cũng chỉ có mấy thành phố lớn mới có cửa hàng.

"Ngươi nhìn, đây chính là tiểu thuyết do ta viết, ta sửa lại nhiều lần, nhưng vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu."

"Ta vẫn luôn muốn hướng tới Hàn Hàn, một tác giả như vậy, đáng tiếc trình độ của ta chênh lệch quá lớn."

Nhan Vi đem bản thảo trong máy mở ra, rồi đưa màn hình chuyển hướng về phía Lâm Dục.

"Đúng rồi, còn không biết ngươi xưng hô như thế nào."

Nhan Vi nhẹ nhàng hỏi.

"Ân."

"Ta là Lâm Dục, sau này ngươi gọi ta là học trưởng là được."

Lâm Dục trầm ngâm một chút, liền vừa cười vừa nói.

Quả nhiên, nam sinh trước mắt là sinh viên năm thứ ba, cùng với phán đoán của mình không có vấn đề gì.

Theo Nhan Vi thấy, sinh viên năm thứ hai, cơ bản rất ít người không biết mình, mà sinh viên năm nhất hiện tại đang huấn luyện quân sự, vậy nam sinh trước mắt, có khả năng nhất là sinh viên năm thứ ba hoặc năm thứ tư.

"Lâm Dục học trưởng, ngươi mau giúp ta xem xem, ta rốt cuộc nên làm cái gì."

Thanh âm nhẹ nhàng của Nhan Vi, truyền vào bên tai Lâm Dục.

Nghe Nhan Vi nhẹ nhàng gọi mình là học trưởng, Lâm Dục trong lòng có loại thoải mái không nói nên lời.

Càng vô cùng chờ mong, đến khi Nhan Vi cả ngày gọi mình là học trưởng, sau đó phát hiện mình là sinh viên năm nhất, khi đó nhất định sẽ rất thú vị.

Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Dục, nhịn không được lộ ra một tia mỉm cười.

"Lâm Dục học trưởng, ngươi đang cười cái gì vậy, chẳng lẽ là do ta viết rất kém cỏi sao."

Nhan Vi khẩn trương hỏi, sợ bị Lâm Dục bác bỏ không còn gì khác.

Mà lúc này Lâm Dục còn chưa xem.

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Lâm Dục hỏi:

"Học trưởng, ta là Nhan Vi, là sinh viên năm thứ hai."

Nhan Vi mười phần chăm chú trả lời:

"Cái gì, ngươi là Nhan Vi."

Lâm Dục kinh ngạc nhìn Nhan Vi, khiếp sợ nói:

Nghe Nhan Vi nói ra tên của mình, Lâm Dục lúc này trong lòng, càng dâng lên sóng to gió lớn.

Lâm Dục làm sao cũng không nghĩ tới, nữ sinh trước mắt lại là Nhan Vi.

Càng không nghĩ đến, mấy năm sau trở thành nữ tác giả nổi tiếng, Nhan Vi, lúc này, thậm chí ngay cả bản thảo mở đầu cũng không qua được.

Thậm chí mấy năm sau, trên tường của trường học, còn có poster của Nhan Vi, trên đó viết về sự tích của Nhan Vi.

Không chỉ có trong lúc học đại học, đã xuất bản tác phẩm do mình sáng tác, sau khi tốt nghiệp, viết một truyện ngắn về thanh xuân, trực tiếp được dựng thành phim, xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Trực tiếp trở thành sinh viên nổi danh của trường.

Mà vào năm Lâm Dục tốt nghiệp, Nhan Vi còn là sinh viên nổi danh, xuất hiện ở buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng và đọc lời chào mừng.

Chỉ là khi đó Lâm Dục, tập trung tinh thần vào Lê Vũ Tuyền, căn bản chưa từng gặp Nhan Vi trông như thế nào, chỉ biết Nhan Vi rất xinh đẹp, là nữ sinh có thanh danh rộng nhất trường, cũng là người được vô số nam sinh xưng là "Giang Nam Sư Phạm Học Viện đẹp nhất giáo hoa".

Thời điểm đó, Nhan Vi khiến Lâm Dục Tâm Sinh hướng tới.

Hơn nữa sau này, Lâm Dục đi đến con đường viết tiểu thuyết này, Nhan Vi có ảnh hưởng vô cùng lớn.

Chỉ là rất đáng tiếc, Lâm Dục thiên phú không tốt, chỉ có thể viết một chút đồng nhân văn Đấu La, kiếm chút tiền tiêu vặt, căn bản không có cách nào giống Nhan Vi, có thể xuất bản, thậm chí cải biên thành phim, còn có thể xuất hiện tại màn bạc.

Có thể nói, ở kiếp trước, Nhan Vi chính là mục tiêu và thần tượng của Lâm Dục.

Điều Lâm Dục không nghĩ tới là, lúc này Nhan Vi, thậm chí ngay cả bản thảo mở đầu cũng không qua được, thậm chí còn đáng thương thỉnh giáo mình.

Bất quá cũng đúng, đối với người mới vừa viết mà nói, nhập môn rất khó.

Nhưng là chỉ cần hiểu được cách viết, vậy thì thiên phú sẽ trực tiếp quyết định giới hạn cao nhất của ngươi.

Có thể trong nháy mắt cất cánh.

Cho nên có người một quyển sách thành thần, có người viết vô số quyển, như trước vẫn là bị vùi dập giữa chợ.

"Lâm Dục học trưởng, tiểu thuyết này của ta, vấn đề xuất hiện ở đâu."

Nhan Vi nhìn Lâm Dục học trưởng, nhìn màn hình máy vi tính, rất lâu không nói lời nào, liền nhẹ nhàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play