Trong phòng nghỉ chỉ có hai người.
Chương Bân nửa sống nửa chết nằm bẹp trên ghế, che tay lại, vẻ mặt đầy bi thương nhìn Ngô Diệp: “Thầy Ngô, tay tôi bị thương rồi.”
Ngô Diệp ngồi bên cạnh, trong lòng tràn đầy bất lực: “Lần này anh lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Từ sau khi thầy đồng ý ở bên Chương Bân, người này liền không ngừng nghĩ đủ cách để làm nũng, đòi hỏi sự quan tâm… Đã lớn như vậy rồi, thế mà vẫn chẳng biết ngại ngùng gì cả.
Ngô Diệp nhớ lại năm đó, người này luôn tỏ ra lạnh lùng, suốt ngày ra vẻ học sinh cá biệt, còn nghiêm túc cảnh cáo những học sinh ngoan ngoãn đừng lại gần. Vậy mà bây giờ… cả ngày giả vờ chỗ này đau, chỗ kia nhức, chỉ để bắt thầy quan tâm, dỗ dành.
Thế này mà cũng gọi là học bá sao? Đúng là mất mặt.
Chương Bân tỏ vẻ đáng thương: “Thầy thật vô tình quá, tôi thật sự bị thương mà, chẳng lẽ thầy không quan tâm tôi chút nào sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play