Nàng thu danh sách lại, khi tay đụng chạm đến đồ trong ngực, nàng dừng một chút, lấy nó ra đưa cho Tạ Hành: "Đây là chứng từ do ta lập ra, kính xin Thế tử xem qua."
Tạ Hành liếc nàng một cái, nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Mãi một lúc lâu hắn không nói, Liễu Tương liền yên lặng chờ, không biết qua bao lâu mới nghe hắn nói: "Ngươi có ân cứu mạng với bản thế tử, bản thế tử có thể làm một chuyện cho ngươi."
Liễu Tương nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
Lúc cứu hắn, nàng cũng không nghĩ tới việc báo đáp, trước mắt lại càng không, cho nên nàng nghiêm mặt nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, thế tử không cần để ở trong lòng, vả lại lần đó cho dù ta không cứu, đợi Trọng Vân đuổi tới thế tử cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
Nàng nói không sai, cho dù nàng không gặp hắn thì hắn cũng không chết được, nhưng nếu ngất xỉu trong mưa to tất nhiên cũng phải bệnh nặng một trận, khi đó hắn nghĩ có lẽ là gặp được một người tốt bụng, bây giờ xem ra, trên nguyên tắc mà nói, suy đoán cũng không sai.
Một lúc lâu sau Tạ Hành thờ ơ nói: "Bản Thế tử nói ơn cứu mạng là nói đến viên thuốc giải ở Thừa Phúc tự."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT