"Thế tử." Trọng Vân dừng lại bên cạnh Tạ Hành, nhìn Liễu Tương với vẻ đề phòng, tựa hồ sợ nàng sẽ lại bổ nhào về phía Tạ Hành trong nháy mắt tiếp theo.
Đầu óc Liễu Tương có đơn giản đến mấy cũng nhìn ra ý của Trọng Vân, không khỏi có chút xấu hổ, gò má mơ hồ có chút nóng lên, nàng nói: "Hôm nay ta không uống rượu."
Trọng Vân ngẩn ra, nhanh chóng nhìn Tạ Hành.
Từ đêm đó về sau, chữ rượu này đã trở thành điều cấm kỵ của thế tử, tuyệt đối không thể nhắc tới.
Quả nhiên, chỉ thấy băng sương trong đáy mắt Tạ Hành như muốn tràn ra ngoài, hắn nghiến răng nghiến lợi, nói: "Vào bằng cách nào."
Liễu Tương chỉ chỉ nóc nhà sau lưng, nói đúng sự thật: "Leo vào."
Tạ Hành bị giọng điệu thẳng thắng của nàng làm nghẹn lời: "...Làm sao, định làm trộm rồi à?"
Liễu Tương biết hắn đang bóng gió trách móc sự hồ đồ của nàng đêm đó, đêm đó nàng sai thật, muốn mắng thì cứ mắng đi.
"Ta tới thỉnh tội với thế tử, đêm đó ta say rượu hồ đồ, đã đường đột với thế tử, kính xin thế tử thứ lỗi."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play