Lưu Quốc Bưu lắc đầu: “Đâu có dễ dàng giết chúng. Đây là những con lạc đà già yếu, không còn tiếp tục chở hàng được nữa.”
Thái Như và Đan Thiến Thiến nghe thế có phần không thoải mái, vì lạc đà vốn không giống như những con vật nuôi khác. Nhưng khi họ ăn thử miếng thịt lạc đà kho thơm lừng thì mọi suy nghĩ đều bay biến.
So với thịt bò và thịt cừu, thịt lạc đà có giá rẻ hơn nhiều, vì vậy nó trở thành nguồn thịt chủ yếu của người dân An Tây.
Với những người từ nơi khác đến, thịt lạc đà là thứ xa lạ, không dễ phân biệt với thịt bò hay cừu.
Khi bàn ăn đã được bày biện xong, Đới Trường Canh cũng trở về, mang theo túi đồ lớn nhỏ. Thấy anh ấy, Thái Như liền nói: “Anh mau đi cất đồ rồi ra đây ăn cơm. Anh Lưu đã làm món thịt lạc đà, quý lắm đấy!”
Đới Trường Canh gật đầu, cất đồ rồi ngồi vào bàn. Anh ấy nói về những vật dụng đã mua sắm được cho mọi người nghe.
Thái Như nhìn về phía căn phòng nơi Tô Hà đang nghỉ, ngập ngừng rồi nói: “Hay là gọi Tô Hà ra ăn cùng đi? Cô ấy đã đói mấy ngày rồi, nếu trên đường xảy ra chuyện hay ốm đau gì, sẽ làm chậm hành trình của chúng ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT