Triệu Vệ Linh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của con gái, đôi mắt đỏ hoe, cố nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào trong lòng, gật đầu: “Được, mẹ tin con, tin rằng con có thể tự lo cho mình và sẽ làm cho An Tây phát triển chẳng kém gì Thủ đô.”
Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc, Triệu Vệ Linh bỗng nhớ ra điều gì, liếc nhìn Tần Thế An đang kể chuyện cho Tần Thế Anh và Tần Thế Lan, rồi ngập ngừng: “Tuệ Tuệ, chuyện mẹ nói với con, con nghĩ thế nào rồi? Có được không?”
Nụ cười trên môi Mạnh Tuệ Tuệ dần tắt, cô cũng nhìn về phía mấy đứa trẻ, im lặng hồi lâu, nhưng không nói gì.
Cô hiểu mẹ đang nói đến chuyện gì, nhưng bảo cô mở miệng kêu bọn trẻ theo bà rời đi thì cô không thể làm được.
Mấy đứa nhỏ vốn đã mất gia đình, khó khăn lắm mới có một mái nhà với Tần Khắc và sự chăm sóc của cô, mới có chút cảm giác an toàn. Giờ mà để chúng rời đi, e rằng sẽ gây ra hậu quả không hay.
Triệu Vệ Linh cau mày, chọc nhẹ vào trán con gái: “Con thật là cố chấp.”
Bà chỉ sợ con gái phải chăm sóc nhiều trẻ con khi chỉ có một mình sẽ quá vất vả, nên mới định mang chúng theo để đỡ đần cho con. Hơn nữa, A Lạp Bá năm nay lại ít lương thực, thiếu thốn, để các con ở lại sẽ chịu khổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT