Nói rồi, Lưu Tiểu Tĩnh đặt hai mươi đồng lên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô ta muốn tìm một người đàn ông để dựa vào, chứ không phải là người đang nợ nần. Nếu cưới nhau rồi, dựa vào số tiền lương ít ỏi của Vương Khải Quân, làm sao trả được nợ? Cô ta cũng không phải không biết tiếng tăm của anh ta, nếu không phải vì thấy anh ta có một người anh sẵn lòng giúp đỡ thì cô ta đã không đến đây cùng anh ta rồi. Nhưng giờ mà bảo Vương Khải Quân tự trả nợ thì chuyện này coi như xong đi.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Vương Khải Quân thay đổi, anh ta lập tức giữ chặt tay Lưu Tiểu Tĩnh: “Tiểu Tĩnh! Em đừng nghe họ nói lung tung, anh trai anh chắc chắn sẽ giúp trả số tiền này! Sau này tiền anh kiếm được đều đưa cho em, đừng đi, hôm nay chúng ta đến đây để bàn chuyện mà!”
Lưu Tiểu Tĩnh nhìn ánh mắt van xin của Vương Khải Quân, cử chỉ thậm chí có phần thấp hèn thì trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.
Cô ta khẽ ho một tiếng, ngồi lại xuống ghế, nói: “Số tiền này không phải do anh trả là được.”
Lưu Tiểu Tĩnh chỉ là dự bị viên của đoàn văn công, chưa chính thức gia nhập. Cô ta là người địa phương, em trai cô ta mới đây cũng gia nhập đội xây dựng, đúng lúc ở trong đơn vị của Vương Khải Sơn. Nếu không vì điều này, cô ta đã không thèm để ý tới Vương Khải Quân.
Vương Khải Quân thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, em cũng biết anh trai anh đối với anh như thế nào rồi mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play