Cô ta khẽ thở dài: “Cả cô cũng nghe rồi à? Đúng thế, tôi được gả để sang An Tây chăm sóc cho Tần Khắc. Mấy ngày nữa là phải lên đường rồi. Tôi thật sự rất ghen tị với cô, Tuệ Tuệ, vì cô có thể ở lại nhà.”
Mạnh Tuệ Tuệ cong môi cười, ánh mắt hứng thú nhìn Tô Hà, nhẹ giọng nói: “Cô không cần ghen tị với tôi đâu. Tôi đến tìm cô là để rủ cô cùng đi An Tây đấy. Tôi cũng sẽ đi theo quân. Cô vui không?”
Tô Hà lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, giọng the thé: “Cô cũng muốn đi theo quân?!”
Mạnh Tuệ Tuệ khẽ nheo mắt, đánh giá Tô Hà vài giây.
Cô đã đoán rằng Tô Hà sẽ không muốn cô đi theo quân, vì cô ta muốn có không gian riêng tư để ở bên Tần Quân Anh. Nhưng phản ứng của Tô Hà lại lớn đến mức này, cứ như thể việc Mạnh Tuệ Tuệ theo quân giống như giết chết mẹ cô ta vậy.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Mạnh Tuệ Tuệ, Tô Hà tái mặt, vội cúi đầu, khẽ vén tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Không ngờ cô cũng muốn đi theo quân. An Tây khổ lắm, từ nhỏ thì cô đã được sống trong nhung lụa, chắc không chịu nổi đâu.”
Mạnh Tuệ Tuệ đỏ mặt, nói giọng thẹn thùng: “Không sao đâu, chỉ cần được ở bên Quân Anh, tôi chịu khổ thế nào cũng được.”
Tô Hà suýt nữa không thể giữ nổi nụ cười trên môi, khóe miệng căng cứng, bàn tay nắm chặt đống quần áo đến trắng bệch.
Mạnh Tuệ Tuệ nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Tô Hà, nụ cười trên môi cô càng tươi hơn. Cô vỗ nhẹ vai Tô Hà, dịu dàng nói: “Sao nào, Tô Hà? Chúng ta đi cùng nhau nhé. Trên đường còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play