Nhìn thấy động tác lỗ mãng của anh, mí mắt Mạnh Tuệ Tuệ giật giật, nhíu mày nói: “Chẳng phải chân anh…”
Tần Khắc kéo lấy cô, ôm vào lòng. Một số binh sĩ chưa rời khỏi, thấy cảnh này không khỏi trêu chọc một cách thân thiện. Tô Hà nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh đó, tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
Mạnh Tuệ Tuệ có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến việc Tần Khắc thực hiện nhiệm vụ lần này là vì cô thì trái tim mềm mại hơn, đưa tay vòng qua eo anh, nhẹ giọng nói: “Sau này đừng âm thầm làm những chuyện này nữa, phải để em biết, nếu không anh thật ngốc đấy.”
Tần Khắc ngừng lại, lui ra một chút, nhìn gương mặt gầy đi của cô, mím môi: “Em biết rồi.”
Mạnh Tuệ Tuệ gật đầu, do dự hỏi: “Mẹ em không sao chứ?”
Câu này thực ra là thừa, nếu Triệu Vệ Linh thực sự có chuyện, Tần Khắc sẽ không bình tĩnh như vậy.
Tần Khắc vén sợi tóc rơi bên má cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Một lát nữa anh sẽ đưa em qua.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play