Mạnh Tuệ Tuệ khựng lại giây lát, rồi cũng cười với anh ta, không nói gì.
Xuân Thụ không để ý, trong lòng anh ta đã tin chắc rằng mọi người đều còn sống, nhất định còn sống!
Khi đến gần đội cứu hộ khác, Xuân Thụ phấn chấn hẳn lên, thở phào nhẹ nhõm: “Thấy chưa! Tôi đã nói mọi người chắc chắn không sao mà!” Nói xong, cậu vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa gọi lớn: “Đoàn trưởng! Đoàn trưởng!”
Mạnh Tuệ Tuệ quan sát xung quanh, chân mày khẽ nhíu lại. Các đồng chí của đội cứu hộ đang khiêng những chiếc cáng, trên đó là những gương mặt tái nhợt vì lạnh, môi tím tái, run rẩy không ngừng. Những người vừa được cứu sống từ trong tuyết ra. Đội cứu hộ nghe theo lệnh của Trạch Chấn Lượng, mang theo nhiều vật dụng, có người đang chăm sóc các đồng chí mới được đưa ra khỏi vùng tuyết lở.
Chưa kịp dời ánh mắt, Mạnh Tuệ Tuệ đã nghe thấy giọng nói run rẩy của Xuân Thụ: “Anh nói gì? Sao lại chỉ có đoàn trưởng không quay về? Anh nói dối ai vậy? Anh ấy lợi hại thế, làm sao không thể quay về được?!”
Xuân Thụ vừa nói vừa đỏ mắt lao tới, túm chặt cổ áo của đội trưởng đội cứu hộ bên kia.
Người đó cũng đầy vẻ bi thương, không để tâm đến hành động của Xuân Thụ, giọng anh ta nặng nề: “Đây là lời của chính các đồng chí của đại đội 6 được cứu hộ nói. Trong thời gian này, tuyết rơi dày đặc, đường đi rất khó khăn, việc tuần tra trên cao đều do Tần đoàn trưởng đảm nhiệm. Anh ấy đã dặn đại đội 6 tuần tra ở lưng chừng núi, không được đi lung tung. Hiện tại, chúng tôi đã cứu được một tiểu đội, gồm hai mươi người, tất cả đều sống sót. Nhiệm vụ cứu hộ còn rất nặng nề, còn nhiều đồng chí khác đang chờ chúng ta cứu. Đồng chí Xuân Thụ, cậu cần phải bình tĩnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play