Tần Khắc thản nhiên nói, giọng điềm tĩnh: “Anh ta là lính kỹ thuật mới được điều về từ mỏ dầu Telaima, tên Đới Trường Canh. Khi có trận bão cát, chính chúng ta đã cứu anh ta về.”
Nghe vậy, Xuân Thụ bực tức nói: “Chúng ta cứu về mà chẳng thấy anh ta biết ơn gì cả!”
Tần Khắc khẽ cười, ánh mắt lướt qua khuôn viên gọn gàng và Mạnh Tuệ Tuệ có vẻ mặt mệt mỏi, rồi nụ cười tắt ngấm.
Phía bên kia, nghe lời của Đới Trường Canh, Mạnh Tuệ Tuệ thở dài. Nếu anh ấy biết chuyện cô và Tô Hà hoán đổi chồng, chắc chắn sẽ càng thêm ngỡ ngàng. Cô phẩy tay: “Có nhiều chuyện anh không hiểu, đợi có cơ hội tôi sẽ giải thích cho anh.”
Đới Trường Canh vừa định nói tiếp nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hai người, anh ấy không tiện can thiệp vào chuyện gia đình của họ, nên chỉ đáp: “Hôm nay tôi không ở lại ăn cơm được, lần sau có dịp tôi sẽ ghé lại. Còn bức ảnh, cô nhớ giữ kỹ. Tôi đi trước đây.”
Mạnh Tuệ Tuệ cũng không ép, hôm nay có quá nhiều chuyện rối ren, đúng là không nên nói thêm điều gì.
Cô tiễn Đới Trường Canh ra cửa, sau đó quay trở lại đi về phía Tần Khắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT