Tác giả: Yến Bất Tri
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Lúc này, gia nhân bưng nước thuốc bước vào.
Vừa mới bước vào phòng, anh đã bị âm thanh đầy lạnh lẽo bên trong làm cho hoảng sợ, ngay sau đó, cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng!
Thái tử An Tu Tư, kể từ sau khi bị trọng thương trong chiến dịch tinh tế một năm trước, tinh thần dường như đã có vấn đề.
Trước đây, anh chỉ là lạnh lùng, xa cách, nhưng bây giờ lại trở nên quái dị và nguy hiểm. Có lúc, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ, khiến người khác khó lòng chịu đựng…
Lúc đầu, Hoàng đế và Hoàng hậu vẫn thường đến thăm hỏi, nhưng sau quá nhiều lần chứng kiến những hành động điên cuồng của An Tu Tư, dần dần, bọn họ cũng sợ đến mức không dám đến gần nữa.
Kể từ khi bị trọng thương, Thái tử điện hạ gần như không rời khỏi phòng. Chỉ khi có những sự kiện quan trọng bắt buộc Thái tử đế quốc phải xuất hiện, anh mới khoác lên lớp da con người hoàn hảo mà bước ra ngoài.
Nhưng ngay khi rời khỏi đám đông, anh lại nhanh chóng biến trở về hình dạng quái vật thô bạo và đáng sợ kia…
Nhưng vấn đề mấu chốt là kể từ sau khi bị trọng thương, An Tu Tư điện hạ hoàn toàn không xem TV! Anh thậm chí còn cực kỳ chán ghét việc xem TV!
Vậy mà lúc này, An Tu Tư điện hạ rõ ràng có gì đó không ổn! Đôi mắt vàng kim kia khẽ nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình.
Gia nhân lập tức nhớ tới chuyện điện hạ Joseph không lâu trước đó vừa mới ghé thăm rồi rời đi… Hiển nhiên, vị hoàng tử kia đã cố tình dùng cách ngu xuẩn này để kích thích huynh trưởng!
Gia nhân sợ đến mức hồn bay phách lạc, hắn lo lắng chỉ cần chớp mắt một cái, cả cung điện này sẽ bị con quái vật đang phẫn nộ kia nghiền nát bằng sức mạnh khủng khiếp.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức lao tới, định tắt ngay màn hình ánh sáng trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn ——
Khoảnh khắc cánh tay hắn còn cách màn hình chỉ một centimet, một giọng nói trầm thấp vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng đáng sợ:
“Đó là… cái gì?”
Gia nhân sững người.
Hắn đờ đẫn xoay người, xác nhận rằng đúng là Thái tử vừa cất lời. Sau đó, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn màn hình…
Trên màn hình quang bình, hình ảnh đã bị An Tu Tư điện hạ tua ngược lại và dừng lại ngay tại một khung hình.
Ở chính giữa hình ảnh tạm dừng, là một bóng dáng nhỏ bé đang giơ cao một chiếc thùng giấy.
Gia nhân ngơ ngác thốt lên: “Đây… đây chẳng phải là thú bông sao?”
Trong góc phòng, đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái, như thể có thứ gì đó đang bị bóp nghẹn, khiến người nghe sởn gai ốc.
Gia nhân lập tức hiểu rằng Thái tử đang tức giận!
Sợ đến mức gần như khuỵu xuống, hắn vội vàng sửa lời: “Hóa… hóa ra là người sao? Điện hạ đừng nóng giận! Tôi sẽ lập tức cho người đến xưởng sản xuất đó điều tra ngay!”
---
Chương 4
3 giờ chiều.
Tại một xưởng sản xuất nội thất bình thường trong đô thành, bầu không khí vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng tột độ khi họ tiếp đón một vị thư ký đến từ hoàng thất.
Toàn bộ ban quản lý sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, nơm nớp lo sợ phối hợp với cuộc “điều tra” của đối phương.
Đặc biệt là vị xưởng trưởng, khi nhìn thấy hình ảnh mà thư ký hoàng thất đưa ra một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc ông ta lập tức nhớ tới Vưu Mễ, thằng nhóc từng làm việc tại đây.
Cũng như… vị hoàng tử Joseph đã ghé thăm nơi này không lâu trước đó!
Vưu Mễ đi làm ngày đầu tiên, trùng hợp lại là ngày cuối cùng của kỳ thực tập của Hoàng tử Joseph.
Nhưng xưởng trưởng nhớ rất rõ, Vưu Mễ và hoàng tử chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào…
Không đúng!
Hình như vào ngày đầu tiên đó, Vưu Mễ vừa mới đến, chưa quen đường nên đã đi nhầm vào một phân xưởng khác!
Xưởng trưởng sợ hãi tột độ.
Ông ta biết rất rõ Vưu Mễ chỉ là một thằng nhóc đến từ một ngôi làng hẻo lánh không ai biết đến, tuyệt đối không thể có bất kỳ mối quan hệ nào với hoàng thất.
Vậy mà bây giờ, người của hoàng thất lại đột ngột điều tra cậu ấy?
Rất có thể, thằng nhóc đó vô tình đắc tội hoàng tử mà không hề hay biết!
Quả nhiên, thư ký Carl của Thái tử đi thẳng vào vấn đề, chỉ hỏi về Vưu Mễ.
Xưởng trưởng lau mồ hôi, vội vàng đáp:
“Cậu ấy… đã bị sa thải từ lâu rồi! Tiểu tử đó không phải dân đô thành, không tìm được việc làm, có lẽ đã rời khỏi khu trung tâm rồi…”
Carl lập tức nhíu chặt mày:
“Tại sao lại sa thải cậu ấy? Cậu ấy đã phạm lỗi gì sao?”
“Thật sự không có!”
Một quản lý khác vội vàng xua tay:
“Thằng nhóc đó rất nghe lời, làm việc cũng nghiêm túc, đi làm còn cực kỳ nhiệt tình. Nhưng mà sức lực lại quá yếu, chỉ cao có 1m7…”
“Không làm nổi việc nặng thì còn đỡ, nhưng nhỡ một ngày nào đó bị công nhân khác giẫm trúng thì sao? Chúng tôi… cũng không muốn phải bồi thường tiền!”
Carl hiểu ra vấn đề, trầm mặt hỏi tiếp:
“Cậu ấy có bạn bè ở đây không?”
“Không có! Thằng bé nhỏ con như vậy, lại chẳng hiểu chuyện đời, cái gì cũng không biết. Chắc chẳng ai muốn kết bạn với nó đâu?”
Quản lý này thực ra biết rõ Lâm Ân có quan hệ rất tốt với Vưu Mễ, nhưng vì không muốn liên lụy đến công nhân của mình, ông ta quyết định giấu nhẹm đi.
Carl nhìn thấu mánh khóe này. Mấy kẻ này đều rất giảo hoạt, có hỏi cũng không moi được tin tức gì.
Hắn cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi kiểm tra camera giám sát.
Carl kiên nhẫn tua lại từng đoạn video, tìm kiếm bóng dáng của Vưu Mễ.
Kết quả là—
Thằng nhóc này làm việc cực kỳ nghiêm túc!
Thậm chí… không nói chuyện với ai, cũng không làm bất kỳ việc riêng nào!
Dựa vào những đoạn ghi hình trong thời gian làm việc, hoàn toàn không thể nhìn ra nó có thân thiết với ai.
Khu nghỉ ngơi của công nhân không có camera giám sát, còn các góc quay bên ngoài nhà xưởng lại rất hạn chế.
Quan trọng nhất là—
Vưu Mễ quá nhỏ con.
Trong phần lớn các đoạn ghi hình, chỉ có thể thấy bóng dáng nhóc loáng thoáng xuất hiện vài lần.
Ngày hôm đó, sau khi bị sa thải, Vưu Mễ rời khỏi nhà xưởng một mình, đẩy theo một chiếc gia cụ mà không cần dùng xe đẩy.
Carl sử dụng quyền hạn trên quang não, tiếp tục truy xuất camera giám sát trong khu vực lân cận.
Sau khi rời khỏi nhà xưởng, Vưu Mễ lại lang thang trong một tiệm trà sữa suốt nửa ngày, cuối cùng… lại bị sa thải thêm lần nữa.
Đến chạng vạng cùng ngày, thằng nhóc đó liền đẩy một chiếc xe nhỏ, rời khỏi khu trung tâm thành phố.
Nó sẽ không thật sự về quê rồi chứ?
Không phải mọi nơi trong đô thành đều có camera giám sát.
Quan trọng hơn—
Tộc nhân Tư Nạp Tinh có hai hình thái khác nhau.
Carl không biết hình dạng quái vật của Vưu Mễ, nếu thằng bé đã biến hình rồi đi ngang qua ngay trước mặt hắn, thì có lẽ hắn cũng không nhận ra.
Tìm thằng nhóc này chẳng khác gì mò kim đáy biển!
Carl lập tức liên hệ chính quyền địa phương.
Bên phía chính phủ nhanh chóng tra cứu thông tin về tất cả người dân Tư Nạp Tinh có cái tên Vưu Mễ.
Kết quả—
Không có ai có chiều cao phù hợp.
Tên thì trùng, nhưng người thì không khớp.
Nói cách khác—
Không có bất kỳ manh mối nào!
Carl bắt đầu đau đầu thật sự.
Xem ra xưởng trưởng không hề nói dối, Vưu Mễ thực sự đến từ một vùng hoang dã bên ngoài khu trung tâm.
Ở nơi này—
Không có hộ khẩu của cậu ta.
Không có bất kỳ thông tin nào trên quang não.
Hoàn toàn không thể truy vết hay định vị.
Đáng lẽ ra, đây chỉ là một yêu cầu nhất thời của Thái tử An Tu Tư, nhưng dù thế nào đi nữa, đây vẫn là yêu cầu duy nhất mà điện hạ đưa ra kể từ sau khi bị thương.
Chỉ là muốn gặp một người bình thường, vậy mà bọn họ cũng không thể làm được.
Tưởng chừng như một chuyện đơn giản, nhưng lại trở nên rắc rối đến vậy.
Họ không thể công khai tìm người, càng không thể tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh (truy nã có thưởng).
Nếu để công chúng biết chuyện này—
Danh vọng của Thái tử chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng!
Trong mắt toàn bộ tộc nhân Tư Nạp Tinh, Thái tử An Tu Tư vẫn là chiến thần mạnh nhất của Đế Quốc, là vinh quang không thể lay chuyển.
Còn sự thật rằng anh không thể biến trở lại hình người sau khi bị thương, chính là bí mật lớn nhất của hoàng thất!