Lúc ấy, Huyền Nguyên Duệ khẽ nhíu mày, nhấc tay xoa xoa mi tâm, thở dài:
“Tam đệ, dân sinh gian khổ, lời này chớ có buông bừa.”
Tam hoàng tử vốn tính nông cạn, có việc thì ngấm ngầm mà làm, lời lẽ như vậy, há có thể thốt ra nơi triều đường? 
Huống chi hôm nay văn võ bá quan đều quỳ chầu trong điện, nếu để lời bất nhân bất nghĩa của hoàng tộc lọt ra ngoài, chỉ sợ danh dự tan tành, mất lòng dân tâm.
Thấy Huyền Nguyên Duệ sắc mặt không vui, Huyền Nguyên Thành vội vã đứng ra hòa giải:
“Điện hạ, tam đệ nói vậy là quá lời. Nếu không phải ở quê nhà sống không nổi, ai lại cam lòng tha hương lưu lạc, chịu gió dãi mưa sa? Dọc đường thiên tai, trộm cướp, bệnh tật hoành hành, dân đen cơ khổ, chết đói chết rét biết bao nhiêu người. Thần cho rằng, những dân chạy nạn nơi xa thì triều đình khó lòng cứu giúp, nhưng đám dân tụ lại ngoài thành thì nên mở kho cứu tế, giúp họ vượt qua cơn hoạn nạn mới là thượng sách.”
Lời Đại hoàng tử Huyền Nguyên Thành có tình có lý, lại nhận được sự đồng tình của không ít đại thần. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play