Lão đại kia, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù như ổ quạ, khẽ lắc đầu rồi liếc mắt khinh khỉnh nhìn mấy người Lạc Khinh Thư, lại quét mắt qua đoàn người đang co rúm người run rẩy phía sau. Lão ta bỗng nhe răng cười quái dị hai tiếng.
Quả là một mẻ cá béo, có thịt, lại có đàn bà.
Một vài hài tử nhát gan nhìn thấy đại đao sáng loáng trong tay đám đạo tặc thì hoảng sợ nhào vào lòng người lớn, khóc thút thít, nhưng lại bị vội vàng bịt miệng, không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ sợ kinh động đến lũ hung thần ác sát kia mà rước họa vào thân.
Đám lưu khấu còn lại thì chẳng kiêng dè chi, ánh mắt đầy dục niệm đảo qua khắp đám dân chạy nạn, tìm kiếm những nữ tử trẻ tuổi để lát nữa phát tiết dục hỏa trong lòng.
Chúng lưu lạc khắp nơi, bao nhiêu châu huyện nay đều cấm dân lưu tán nhập thành. Dạo này bọn chúng đói rạc, không có chỗ dung thân, đi đâu cướp đó. Ngay cả thân phận văn điệp* cũng mất sạch trong lúc chạy trốn.
Không có văn điệp, muốn vào thành để làm đại sự gì đó đều là chuyện viển vông.
Quan phủ các nơi Trung Nguyên đúng là chẳng màng dân sống chết, cổng thành đóng chặt, không cho ai vào, cuối cùng lại tiện nghi cho bọn chúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play