“Mẫu thân, rửa mặt rồi ăn cơm trước đi.

Một lát nữa, Tiểu Tráng nhà Mã thẩm sẽ đến giúp chúng ta sửa sang lại nhà cửa.

Người cứ ở nhà trông chừng Thiên Khê và Thiên Mạc, còn con sẽ đi cùng Mã thẩm vào núi tìm ít nấm và thịt rừng. Người ta đến giúp mình, chẳng lẽ chỉ để họ ăn mấy cái bánh bột thô với cháo gạo lứt sao?”

Vừa nghe xong, Dư Mạn Liễu vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

“Không được! Núi rừng quá nguy hiểm, con không thể đi.

Bao nhiêu hán tử cường tráng trong thôn vào đó mà chẳng mấy ai nguyên vẹn trở ra.

Trong núi không chỉ có rắn rết, sâu bọ mà còn có cả mãnh thú.

Những con thú đó e ngại thôn dân đông đúc nên ít khi xuống núi, nhưng nếu gặp kẻ đơn độc, chúng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Lạc Khinh Thư ôm lấy con sư tử nhỏ dưới đất, mỉm cười trấn an:

“Nương, đừng lo, con có Tiểu Hoàng đi cùng mà.

Đừng thấy nó nhỏ bé, thực ra nó rất lợi hại.

Người yên tâm, con chỉ đi loanh quanh ở rìa núi với Mã thẩm thôi, sẽ không vào sâu bên trong đâu.”

Dư Mạn Liễu vừa lau mặt vừa nhìn nữ nhi đứng thẳng lưng giữa sân, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Phụ thân của bọn trẻ không biết sống chết, mọi gánh nặng trong nhà đều đè lên vai nàng.

Nếu không nhờ con gái thay đổi, nàng cũng chẳng biết nên xoay sở thế nào nữa.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói trong trẻo:

“Oa! Chó con đẹp quá! Tỷ tỷ, đệ có thể ôm nó không?”

Tiếng động làm Lạc Thiên Mạc tỉnh giấc.

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy.

Những mùa hè trước, hắn đều bị oi bức và muỗi cắn đến phát khóc.

Nhưng tối qua, trong nhà không chỉ mát mẻ mà lũ muỗi dường như cũng biến mất sạch sẽ.

Hắn ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng.

Lạc Khinh Thư không để đệ đệ ôm sư tử con mà đặt nó xuống thềm cửa.

“Mau rửa mặt rồi ăn sáng với nương đi. Ta đi tìm thím Mã một chút.”

Lạc Thiên Mạc lưu luyến nhìn Tiểu Hoàng vài lần rồi ngoan ngoãn đi rửa mặt, súc miệng.

Đến khi cắn một miếng bánh mềm mại, mắt hắn tròn xoe ngạc nhiên.

“Nương! Bánh này ngon quá!”

Dư Mạn Liễu cười hiền hòa:

“Đúng vậy, tay nghề nấu ăn của tỷ con giờ còn giỏi hơn cả ta nữa rồi.”

Nàng từng nghĩ năm đói kém này, nhà họ khó mà tránh khỏi cảnh thiếu ăn thiếu mặc.

Nhưng từ khi Khinh Thư thay đổi, gia cảnh không ngờ lại ngày một khá hơn.

Không chỉ gặp được quý nhân giúp đỡ mà còn có thịt ăn từng bữa.

Chuyện này mà để người trong thôn biết, chắc chắn sẽ há hốc miệng vì kinh ngạc.

Lạc Khinh Thư gõ cửa nhà Mã thẩm.

Từ trong sân nhanh chóng vọng ra giọng nói sang sảng:

“Ai đấy? Đến liền đây!”

Cửa mở ra, Mã thẩm vừa thấy nàng liền vui vẻ:

“Hóa ra là nha đầu nhà họ Lạc! Mau vào đi! Ăn sáng chưa? Ta vừa nướng xong ít bánh bột tạp, mang vài cái về cho nương con ăn thử đi.”

Nói rồi, Mã thẩm xoay người định vào trong lấy bánh.

Lạc Khinh Thư vội kéo tay bà lại.

“Thẩm ơi, con ăn rồi.

Con đến đây muốn nhờ thẩm dẫn con lên núi một chuyến.”

 Mã thẩm lau tay vào tạp dề, rồi tháo dây buộc lưng.

“Có gì mà khó? Đi thôi! Ta cũng đang định qua nhà con giúp nương con dọn dẹp sân.

Nếu con muốn lên núi, vậy thì cứ đi luôn.

Tiểu Tráng đi gọi người rồi, chắc cũng sắp đến nhà con thôi.”

Mã thẩm là người nhanh nhẹn, thẳng tính, làm việc không bao giờ dây dưa.

“Thẩm ơi, Mã thúc ra đồng từ sớm sao ạ?”

Mã thúc là một trong số ít thợ mộc trong thôn.

Nếu nhà nào muốn dựng tường rào hay xây nhà, đều phải tìm ông ấy giúp đỡ.

Giờ nàng ngoài việc trồng trọt, còn phải tìm đường kiếm bạc.

Tự dưng lấy ra tiền tài sẽ khiến người khác nghi ngờ và ghen tị.

Nếu có thể giúp vài hộ dân thoát nghèo trước, nàng mới có chỗ đứng trong thôn.

Trong thôn này, ngoài nhà Lạc Hải, nàng thân thiết nhất với nhà Mã thẩm.

Thắt chặt quan hệ với họ, sau này dù gặp chuyện gì cũng có người giúp đỡ.

 Mã thẩm đeo gùi, cầm theo xẻng nhỏ.

“Ông ấy sáng sớm đã cùng Cùi Nhi và Nhị Oa ra ruộng làm cỏ rồi.

Ai da, thật là khổ! Lúa mạch bị phá sạch, chỉ còn toàn cỏ dại.

Giờ phải nhổ sạch đi, tranh thủ trời nóng mà trồng ít đậu.

Nếu không, đừng nói là nộp thuế, ngay cả miệng ăn trong nhà cũng khó giữ.

Không biết năm nay quan phủ có giảm thuế chút nào không nữa.

Năm đói kém thế này, đúng là trời cao không chừa cho dân một con đường sống mà.”

 Mã thẩm vừa than thở vừa đưa Lạc Khinh Thư về nhà nàng.

Về đến nơi, Mã Hách Tráng đã dẫn mấy thanh niên trong thôn vào sân, tất bật làm việc.

Lạc Khinh Thư cảm ơn họ xong, cũng không nấn ná mà đeo gùi lên lưng, dặn dò Dư Mạn Liễu một tiếng rồi rời đi.

Nàng sợ nếu chần chừ, mẫu thân sẽ không để nàng đi nữa.

Mỹ nhân nương của nàng nhát gan lắm!

“Tỷ ơi, đệ cũng muốn đi!”

Lạc Thiên Mạc chạy nhanh vài bước, níu lấy tay áo nàng.

Trong nhà tạm thời không có việc cho hắn làm, nên hắn muốn đi theo.

Ban đầu, Lạc Khinh Thư định để đệ đệ ở nhà.

Nhưng thấy trong sân có mấy thanh niên khỏe mạnh, nàng mới gật đầu đồng ý.

Huống hồ, Linh Phong vương còn ở lại trông nom nương và Thiên Khê.

Nếu có chuyện gì, nó cũng sẽ giải quyết ổn thỏa.

Dư Mạn Liễu lo lắng nhìn ba người một chó lên núi, lòng thấp thỏm không yên.

Nàng đứng trước cửa, chắp tay cầu khấn:

“Bồ Tát phù hộ! Phù hộ bọn chúng bình an trở về!”

Nàng tin rằng chỉ cần thành tâm, Bồ Tát nhất định sẽ nghe thấu lòng nàng.

Bên này, Lạc Khinh Thư lại thấy vô cùng thoải mái.

Buổi sớm không oi bức như ban trưa, không khí mang theo hơi nước dễ chịu.

Dưới chân là lớp đất mềm, bên đường là những đóa hoa dại không rõ tên, cảnh sắc chẳng thua gì tiên giới.

Long Đầu Sơn chia thành hai ngọn: tiền sơn và hậu sơn.

Tiền sơn nhỏ, dân làng thường vào hái rau dại, bắt thỏ rừng và gà rừng.

Hậu sơn thì cao vút tận trời, mây mù bao phủ, cây cối rậm rạp, ít ai dám đặt chân tới.

Chỉ cần nhìn vẻ huyền bí của hậu sơn cũng đủ biết trong đó có kỳ trân dị bảo, nhưng nguy hiểm cũng chẳng ít.

Tuy nhiên, nàng không sợ.

Người khác không vào được, nàng thì có.

Bây giờ chỉ cần có tiền, nàng sẽ thuê người trong lành trồng thuốc trên mảnh đất mà cha nguyên chủ đã khai phá. 

Chỉ cần nàng tìm được cách kiếm tiền, nàng có thể giúp đỡ hầu hết mọi người ở đây có cuộc sống tốt đẹp hơn. 

Còn về lương thực, với những mảnh đất màu mỡ vô tận trong không gian của nàng, thì lo gì bị đói. 
 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play