Lạc Khinh Thư rút nhẹ tay áo của mình, lùi về sau hai bước.
Nàng không thích đứng quá gần những người không mấy thân quen.
Mã Hách Tráng cũng nhận ra sự xa cách của nàng, nhưng hắn không nói gì, chỉ thuần thục móc thùng nước vào dây gàu, thả xuống giếng, sau đó kéo lên một thùng đầy nước, rồi cứ thế xách lên đi thẳng.
Lạc Khinh Thư nhướng mày, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ giữ khoảng cách vừa phải mà đi theo phía sau.
“Tiểu Tráng ca, cảm ơn huynh!”
Mã Hách Tráng vừa đặt thùng nước xuống cửa viện, Lạc Thiên Mạc, lúc này đang nhổ cỏ dại trong sân, liền nhanh nhảu cất tiếng chào hỏi.
“Tiểu Tráng đến rồi à? Ngoan lắm, vào nhà uống chén nước đi con.”
Dư Mạn Liễu cũng buông bó cỏ khô trên tay, lên tiếng mời mọc.
Mã Hách Tráng dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán, cười thật thà:
“Không cần đâu, Lạc thẩm. Nếu không phiền, để con đổ nước vào chum cho thẩm rồi đi lấy thêm vài gánh nữa. Nhà mới dọn về, chắc còn cần dùng nước nhiều lắm.”
Nhà này không có Lạc thúc ở nhà, hắn lại sắp trưởng thành, vào ra nhà người khác cũng phải kiêng kỵ đôi chút.
“Ngoan lắm! Có gì mà phiền chứ, vào đi con, vào đi!”
Dư Mạn Liễu nghe vậy, trong lòng càng thêm quý mến, nhiệt tình kéo hắn vào sân.
Mã Hách Tráng gãi đầu cười, rồi liền xách thùng đi đến trước chum nước, đổ đầy vào đó, sau đó lại vội vàng xách theo thùng không mà rời đi.
Dư Mạn Liễu nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt tràn đầy sự hài lòng.
“Đứa nhỏ này, thật tốt bụng!”
Lạc Khinh Thư thấy có người giúp một tay thì cũng không từ chối.
Dù rằng một thùng nước chẳng là gì với nàng, nhưng được giúp đỡ, nàng vẫn nợ hắn một phần tình nghĩa.
Sau này có cơ hội, nhất định sẽ hoàn trả.
Ngước nhìn sắc trời, nàng múc một chậu nước, quay sang nói với Dư Mạn Liễu:
“Nương, người vào dọn bếp, nấu cơm. Việc dọn sân và nhà để con làm.
Thiên Mạc, đệ trông chừng đệ đệ.”
“Được!”
“Dạ!”
Hai người cùng đồng thanh đáp lời.
Lạc Thiên Mạc dù trông đệ đệ, tay vẫn không ngừng làm việc.
Cha không có ở nhà, hắn không thể lười biếng.
Lạc Khinh Thư xách chậu nước, đẩy cửa phòng chính định bước vào, thì bất chợt một con chuột to tướng từ trong phòng nhảy xổ ra.
Nàng giật bắn mình, suýt chút nữa hất cả chậu nước trên tay.
Chết tiệt!
Nàng không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ nhất mấy thứ sinh vật lông lá chạy loạn này!
Lạc Thiên Mạc không hề sợ hãi, hắn nhặt một cục đất liền đuổi theo con chuột khắp cả sân, mãi đến khi nó chui tọt vào một cái hang nhỏ sát tường, hắn mới chịu dừng lại.
“Tỷ tỷ đừng sợ, ta đã đuổi nó đi rồi!”
Lạc Thiên Khê đang ngồi trên bồ đoàn thì lại vui vẻ vỗ tay, cười khanh khách không ngừng.
Lạc Khinh Thư đặt chậu nước xuống, vịn vào khung cửa đứng vững một lát, trong lòng thầm than thở.
Cơ thể này thực sự quá yếu!
Còn nữa… lá gan của nàng cũng quá nhỏ rồi!
Nghe thấy tiếng động, Dư Mạn Liễu từ trong bếp đi ra, dùng tạp dề lau khô tay, rồi bước vào phòng chính.
“Con gái ngoan của ta từ nhỏ đã sợ mấy loài bò sát côn trùng này, là nương sơ sót rồi.
Hay là con vào nấu cơm đi, để nương dọn dẹp nhà cửa.”
Nhà bếp nàng cũng đã dọn dẹp gần xong, chỉ là chẳng hiểu sao bát đũa trên bệ bếp lại mất đi mấy cái, khiến nàng tức tối không thôi.
Mấy kẻ mắt sáng như đuốc đó, ngay cả bát đũa cũng không tha!
May mà con gái nàng chu đáo, đã mua thêm ít đồ dùng trong nhà.
Bằng không, buổi tối ăn cơm còn chẳng biết lấy gì mà ăn.
Lạc Khinh Thư liếc nhìn gian phòng, bắt gặp trên mạng nhện một con nhện đen sì đang bám trên đó, trái tim nàng không khỏi run rẩy đôi chút.
Nàng giả vờ trấn định, nhận lấy tạp dề từ tay mẫu thân, nhanh chóng đi vào bếp.
Cũng đúng lúc có thể lấy ít gạo, bột mì, dầu muối từ trong không gian ra.
Bên ngoài, Mã Hách Tráng cặm cụi gánh nước, mãi đến khi chum nước đầy ắp, hắn mới đặt thùng xuống bên cạnh, lau mồ hôi trên trán rồi chuẩn bị rời đi.
Dư Mạn Liễu từ trong bếp gọi với theo:
“Tiểu Tráng à, hôm nay thẩm từ phủ thành về có mua ít bánh bao, con mang về ăn thử đi!”
Bánh bao nhân hành thịt, là Khinh Thư mua rất nhiều.
Ban đầu, nàng vốn định mua để mang về cho trượng phu.
Nào ngờ, một lòng trông ngóng trở về, lại chẳng thấy bóng dáng phu quân đâu.
Lòng nàng không khỏi chua xót.
Mã Hách Tráng ngửi thấy mùi bánh bao thơm nức, nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn vội vàng khoát tay từ chối:
“Thẩm ơi, thứ này quý giá như vậy, con sao có thể lấy được?”
“Thúc không ở nhà, thẩm cứ để phần cho đệ đệ muội muội ăn đi.”
“Còn nữa, con thấy nhà thẩm có nhiều chỗ tường đã tróc hết cả vôi, hôm nay trời đã muộn, mai con gọi Nhị Trụ và Đại Minh sang sửa lại giúp thẩm nhé.”
Giờ đã gần cuối tháng bảy, không sửa sớm, đến khi trời sang thu, gió lạnh ùa về, e là sẽ không chịu nổi.
Trước đây có thúc thúc ở nhà, những việc này đều do thúc thúc lo liệu cả.
Nhưng nay, người trong thôn đều bảo rằng Lạc thúc e rằng đã không còn nữa.
Những việc nặng nhọc thế này, hắn chỉ cần trông thấy, tuyệt đối không thể làm ngơ.
Trong bếp, Lạc Khinh Thư liếc nhìn thiếu niên đang đứng giữa sân cười ngây ngô, đặt giẻ lau xuống rồi bước ra ngoài.
“Cầm lấy đi, ta đã đưa thì ngươi cứ nhận lấy.”
Dù sao cũng chỉ là mấy cái bánh bao.
Có nàng ở đây, trong nhà tuyệt đối sẽ không để ai phải chịu đói.
Nếu gia đình này đáng để kết giao, nàng cũng không ngại giúp đỡ một phen.
Mã Hách Tráng nghe thấy Lạc Khinh Thư lên tiếng, khuôn mặt đôn hậu bỗng nhiên ửng đỏ.
Chỉ là do nước da vốn dĩ đen nhẻm, nên không ai nhận ra được.
Nhìn mấy cái bánh bao trắng như tuyết, bọc cẩn thận trong tấm vải sạch trước mặt, hắn lại nuốt nước bọt thêm một lần nữa.
Rồi hắn vụng về chùi tay vào quần, sau đó mới cẩn thận nhận lấy mười mấy cái bánh.
“Đa tạ thẩm thẩm, đa tạ Khinh Thư muội tử! Sáng mai ta lại ghé qua.”
Tiễn Mã Hách Tráng đi rồi, Lạc Khinh Thư quay vào bếp, đem mọi thứ sắp xếp lại thật gọn gàng.
Trong hũ gạo, nàng đổ vào một nửa đầy.
Hũ bột mì cũng đổ vào lưng lửng.
Trên giá gỗ bên bếp cũng đặt thêm muối và một số loại gia vị.
Nàng liếc nhìn ra sân, thấy Lạc Thiên Mạc đang vui vẻ chơi đùa cùng đệ đệ, liền trầm ngâm một lát.
Sau đó, nàng nhóm lửa, đặt nồi nhỏ lên bếp nấu một ít cháo trắng, rồi ôm đống cỏ dại vừa nhổ từ sân, đi ra cửa sau.
Đảo mắt quan sát bốn phía, khóe môi Lạc Khinh Thư khẽ nhếch.
Nơi này, quả thực không tệ chút nào.
Chỗ nàng đang đứng, gọi là thôn Hồng Câu.
Từ đầu thôn phía Đông đến cuối thôn phía Tây, dân cư sinh sống khá tập trung.
Phía Nam là một vùng ruộng nước rộng lớn, song hiện tại chỉ toàn cỏ dại mọc um tùm, chẳng thấy bóng dáng cây lúa nào.
Phía Bắc dựa vào dãy núi, rải rác vài hộ gia đình sinh sống, nhưng nhà nàng lại ở nơi hẻo lánh nhất.
Thuở ban đầu bị phân tán ra, lũ tâm địa hiểm ác kia chẳng hề bố trí cho họ nơi ở, chỉ quẳng cho một mảnh đất khô cằn sát chân núi.
Vì gần núi nên nơi này nhiều rắn rết, chuột bọ, thậm chí còn có lời đồn rằng thỉnh thoảng thú dữ cũng xuất hiện.
Bình thường, ngoại trừ mấy người vào núi hái nấm, đào rau dại, gần như chẳng ai dám đặt chân đến.
Không còn chỗ nào để đi, Lạc Dạ Lan đành phải tìm một khoảng đất trống, nhờ dân làng giúp đỡ, trong một đêm dựng lên mấy căn nhà tranh.
Dù điều kiện thiếu thốn trăm bề, nhưng ít ra, cũng có một chốn dung thân.
Có một nơi, thực sự thuộc về bọn họ.
Phụ thân của nguyên chủ đã mất mấy năm cực khổ lao động, dọn dẹp khai khẩn đất hoang xung quanh, rồi múc nước từ con suối nhỏ bên cạnh, tưới cho mảnh ruộng khô cằn này.
Nhờ thế, gia đình mới có được nguồn lương thực để no bụng mà sống qua ngày.