“Con dâu cả, con cũng biết đấy, nạn châu chấu đến quá đột ngột, chúng ta cũng rời đi trong vội vã, lương thực mang theo vốn đã có hạn.

Sau hai tháng chạy trốn vất vả, những gì xin được lại càng ít ỏi đến đáng thương.

Con nhìn nhà mình xem, chẳng có ai là lao động được, toàn mấy kẻ yếu ớt bệnh tật, chỉ biết mở miệng ăn uống, uống thuốc mà thôi.

Chúng ta thật sự không thể gánh nổi nữa rồi.

Trên đường trở về đầy rẫy nguy hiểm, chỉ có giúp đỡ lẫn nhau thì mới mong thoát thân.

Thời buổi loạn lạc như thế này, ngay cả chính chúng ta còn lo chưa xong, thật sự không có sức mà chăm sóc các người nữa.

Các người… tự tìm cách đi.

Đưa đứa trẻ cho ta, ta có thể giữ lại mạng sống cho nó.

Nếu nó đi theo các người, e rằng cũng chỉ có con đường chết đói mà thôi.”

Thanh Nguyệt Vũ đứng bên cạnh người phụ nữ, bật cười lạnh lùng.

Nói tới nói lui, chẳng phải là sợ bị liên lụy sao?

Còn bày đặt ra vẻ người tốt làm gì?

Nếu là ở Tiên giới, nàng chẳng tốn chút sức lực nào cũng có thể tiêu diệt hắn!

Chỉ là bây giờ…

Nhân lúc không ai chú ý, nàng che miệng, khẽ uống một ngụm Thánh Tuyền trong không gian, lập tức cảm thấy cơ thể có chút sức lực trở lại.

May mắn thay, đồ trong không gian vẫn có thể tùy ý sử dụng.

Sau đó, nhân lúc mấy người kia còn đang tranh cãi, nàng lặng lẽ triệu hồi một con linh phong nhỏ từ trong không gian, dùng thần thức giao tiếp:

‘Đi, đi xem xung quanh có nơi nào có thể dừng chân không.’

Đám người này vừa đáng ghét, hành vi lại bỉ ổi, tốt nhất nên sớm tách ra.

Nhìn thoáng qua con linh phong nhỏ bay đi, Thanh Nguyệt Vũ khẽ thở phào một hơi.

May mà tiểu linh phong có kích thước giống hệt những loài côn trùng nhỏ ở thế giới này, nên cũng không khiến ai chú ý.

Trên đường có không ít người qua lại.

Chỉ là ai nấy đều gầy gò vàng vọt, quần áo tả tơi.

Những người có điều kiện khá hơn thì cũng chỉ là dùng xe kéo đơn giản, sắp xếp hành lý và bao tải gọn gàng trên đó, rồi kéo đi.

Còn phần lớn đều đeo hành lý trực tiếp trên lưng.

Sự náo động bên này không phải là không có ai để ý. 

Chỉ là những người đó chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, có lẽ đã quen mắt với cảnh tượng này nên cũng lướt qua mà không dừng lại.

Còn về việc cầu cứu, e rằng chẳng ai còn sức lực để bận tâm đến chuyện này.

‘Mẫu thân, dù chết con cũng không rời xa người và tỷ tỷ, đệ đệ.’

Thanh Nguyệt Vũ quay đầu lại, thấy một bé trai gầy gò đang siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình, khuôn mặt vàng vọt tiều tụy nhưng tràn đầy vẻ kiên định.

‘Phụ thân con sẽ sớm trở về thôi. Con là con trai của người, con nhất định sẽ bảo vệ gia đình mình.’

Giọng của cậu bé có chút yếu ớt, nhưng những lời nói kiên quyết, mạnh mẽ ấy lại khiến Thanh Nguyệt Vũ vô cùng xúc động.

Ở Tiên giới, nàng là một tiên y cao cao tại thượng, một lòng trừ bỏ mọi bệnh tật đau khổ của thế gian, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ gánh nặng hay hoạn nạn với ai.

Thế nhưng, cậu bé này, bằng đôi vai nhỏ gầy yếu ớt của mình, lại dường như có thể gánh vác cả một gia đình đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng, mang đến cho họ một nghị lực sống mạnh mẽ.

Vốn dĩ định tìm cơ hội rời đi ngay lập tức, nhưng giờ phút này, Thanh Nguyệt Vũ lại thay đổi ý định.

Hóa ra, không phải người phàm nào cũng xấu xa và đáng khinh.

Lạc Hải trừng mắt, nhưng hoàn toàn không để tâm đến lời nói của cháu trai.

Sống sót trở về ư?

Trời đã sáng rồi, nếu con trai cả có thể trở về, thì đã về từ lâu, đâu đến mức khiến ông bây giờ còn phải nghĩ cách nuôi sống cả nhà, chịu đủ ánh mắt khinh miệt của mụ vợ.

Bây giờ tìm cớ để tách ra, cũng không phải chuyện xấu.

“Haiz, Mạc Nhi, đừng trách gia gia nhẫn tâm, gia gia cũng bất đắc dĩ thôi.”

Thanh Nguyệt Vũ khẽ nhíu mày, liếc nhìn mấy người trước mặt, rồi cúi xuống nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất, chĩa thẳng về phía họ.

“Cút!”

Lạc Hải hít một hơi lạnh, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Lạc Khinh Muội.

“Con nha đầu không biết điều này, dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi tạo phản rồi à!

Hừ! Nếu các ngươi đã quyết tâm như vậy, thì chúng ta đi! Các ngươi… tự lo cho mình đi!”

Miệng Lạc Hải nói lời cay độc, nhưng giọng điệu lại có chút run rẩy.

Thực lòng mà nói, khi đối diện với ánh mắt vô cảm của Lạc Khinh Muội, ông ta thực sự có chút sợ hãi.

Con nhóc này… dường như đã thay đổi rồi.

Đúng vậy, nàng đã thay đổi, đến mức khiến ông ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng… vẫn chỉ là một nha đầu gầy yếu ngày nào.

Lời của Lạc Hải vừa dứt, giọng của Vương Quế Hoa liền vang lên.

‘Lão già kia, đi mau, đi mau! Cả nhà này chẳng có ai tốt lành gì. Đi nhanh lên, đừng để cháu trai ta bị lây vận xui từ bọn họ!’

Lạc Hải làm bộ than dài một tiếng, gõ gõ tẩu thuốc vào tảng đá bên cạnh, sau đó cài vào thắt lưng, rồi dẫn cả nhà quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Lúc đi, Vương Quế Hoa còn hung hăng trừng mắt lườm Dư Mạn Liễu và cả Lạc Khinh Muội một cái.

Đồ tiện nhân chướng mắt.

Nếu không phải vì bọn chúng, bà ta đã sớm đem Lạc Thiên Mạc đi đổi lấy lương thực rồi, đâu cần cả nhà phải chịu cảnh đói khát thế này.

Còn cái thằng nhóc đó, thực sự quá đáng ghét.

Rõ ràng đã chỉ cho nó một con đường sáng, vậy mà nó không chịu đi, cứ khăng khăng ở lại bên cạnh con tiện nhân kia tìm chết, đúng là không biết điều.

Người kia đã hứa sẽ dùng Lạc Thiên Mạc để đổi lấy hai lượng bạc và nửa bao gạo cơ mà.

Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều tan thành mây khói.

Thật khiến bà ta tiếc đứt ruột.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, bà ta cũng không biết đến khi nào mới gặp lại một dịp khiến mình động lòng như vậy.

Nhưng bây giờ, giữa bao ánh mắt dõi theo, bọn họ cũng không tiện ra tay cướp đoạt, chỉ có thể chờ tìm cơ hội sau.

Bà ta muốn xem thử, rời khỏi sự che chở của họ, mấy kẻ ốm yếu này có thể sống sót bao lâu trong thời loạn thế này.

Nhìn theo bóng dáng những kẻ kia rời xa, Thanh Nguyệt Vũ khẽ thở dài một hơi.

Vì đã đến nơi này mà không thể quay lại, cứ mãi vướng bận cũng chỉ là vô ích.

Đã chiếm lấy thân xác của nguyên chủ, nàng liền có trách nhiệm bảo vệ tốt gia đình này.

Từ nay về sau, trên đời này không còn Thanh Nguyệt Vũ nữa, nàng chính là Lạc Khinh Muội, là người thân của bọn họ.

Nắm chặt cây gậy gỗ, phủi đi lớp bụi bám trên người, Thanh Nguyệt Vũ nói:

“Đi thôi, trời không tuyệt đường người, chúng ta đi.”

Nếu còn chần chừ, những người qua đường với ánh mắt khác thường kia nhất định sẽ ra tay với họ.

Trong nạn đói hoành hành khắp chốn thế này, nơi hoang vắng này có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Tuy không đến mức sợ bọn họ, nhưng nếu có thể tránh giết chóc, thì cố gắng đừng để vấy mùi máu tanh.

Gọi phụ nhân là “nương” vẫn còn chút gượng gạo, sau này cứ từ từ thích nghi vậy.

Không thể thay đổi sự thật rằng mình đã xuyên hồn đến đây, vậy thì nàng sẽ cố gắng hết sức để sinh tồn ở thế giới xa lạ này.

Dư Mạn Liễu cắn chặt môi, nhìn theo những kẻ đã dứt khoát bỏ rơi họ mà rời đi, trong mắt ánh lên những giọt lệ long lanh.

“Lão Thiên gia ơi, ngài thực sự muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?”

Trên đường đi, thường xuyên xuất hiện những kẻ cướp bóc, thậm chí là bắt cóc trẻ con. Một phụ nhân yếu đuối như nàng, rốt cuộc phải làm sao để bảo vệ ba đứa con đây?

Dư Mạn Liễu khom lưng, siết chặt dây đeo của chiếc giỏ sau lưng.

“Cha của bọn trẻ… chàng rốt cuộc đang ở đâu…”

Nhìn thấy nỗi bi thương và tuyệt vọng trong mắt phụ nhân, Thanh Nguyệt Vũ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nàng và đứa trẻ, dắt họ bước về phía trước.

Có nàng ở đây, nhất định sẽ bảo vệ họ chu toàn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play