Lạc Thiên Khê tuổi còn nhỏ, thân thể yếu ớt, không làm được gì nhiều, nhưng ba mẹ con bọn họ mỗi ngày đều sẽ có thêm vài vết thương mới.

Đặc biệt là Dư Mạn Liễu, không chỉ phải làm trâu làm ngựa, mà ngay cả Lạc Tam Hoè cũng thừa dịp giở trò bẩn thỉu với nàng, khiến Dư Mạn Liễu xấu hổ và phẫn nộ vô cùng.

Quá đáng hơn nữa, hai lão già kia dù có thấy cũng làm như không biết, càng khiến cho tên nam nhân vô sỉ kia thêm ngang ngược.

Chỉ cần Lạc Dạ Lan không có nhà, hắn liền công khai động tay động chân với Dư Mạn Liễu, ép nàng đến mức suýt chút nữa đã nghĩ quẩn mà tự vẫn.

Về sau, Lạc Dạ Lan thấy vợ con bị cha mẹ chèn ép đến mức không sống nổi, bèn đưa ra ý muốn phân gia.

Bà già ác độc kia lại vừa đấm vừa xoa, không muốn mất đi lao lực miễn phí, liền đề nghị: Muốn phân gia cũng được, nhưng mỗi tháng phải nộp hai lượng bạc tiền hiếu kính, hơn nữa không được chia cho chỗ ở mới.

Để thoát khỏi bọn hút máu này, Lạc Dạ Lan cắn răng đáp ứng, giao ra gần như toàn bộ tiền công cực khổ suốt một tháng trời của mình.

Nên biết rằng, hắn vào thành làm công, một tháng cũng chỉ kiếm được hai lượng bạc lẻ thêm trăm văn tiền.

Bị bòn rút hết phần lớn, có thể nghĩ, cuộc sống của một nhà năm miệng ăn bọn họ sẽ khốn khó đến mức nào.

Lúc phân gia, ngoại trừ mấy mẫu ruộng cằn ven núi, bọn họ không lấy được thứ gì có giá trị từ nhà họ Lạc.

Ngay cả mấy gian nhà tranh cũng là do dân làng giúp dựng tạm bợ.

May mắn thay, Lạc Dạ Lan là người tốt, yêu thương bảo vệ vợ con hết mực.

Dù cuộc sống nghèo khổ, nhưng cả nhà vẫn hoà thuận vui vẻ.

Còn Lạc Hải cùng gia đình hắn, tất cả đều là kẻ lòng dạ hiểm ác.

Đặc biệt là hai lão già kia, dù đã phân gia, vẫn luôn vin vào danh nghĩa cốt nhục tình thâm để bóc lột sức lao động của Lạc Dạ Lan và Dư Mạn Liễu.

Nhân gian xem trọng hiếu đạo, cho dù bất mãn, Lạc Dạ Lan và Dư Mạn Liễu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mệt mỏi, cố gắng giữ gìn cái gọi là hoà khí trong nhà.

Nhưng Lạc Khinh Thư thì không.

Trong thế giới của nàng, dù chỉ là một hạt cát cũng không thể dung thứ.

Lấy đức báo oán? Nàng tuyệt đối không làm chuyện đó!

Huống chi, đã phân gia rồi mà còn muốn nàng tiếp tục hầu hạ cả nhà bọn họ?

Nực cười!

Thấy nàng cứ đứng yên không nhúc nhích, Vương Quế Hoa lập tức nổi trận lôi đình.

“Hay cho con sao chổi vô dụng kia! Về đến nhà không giúp đỡ làm việc, lại còn đứng đó nghển cổ nhìn đông ngó tây! Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không!”

Mụ ta gào thét, giơ cao roi lông gà, nhắm thẳng vào người Lạc Khinh Thư quật xuống.

Ánh mắt Lạc Khinh Thư khẽ nheo lại.

Kẻ không biết sống chết.

Lão bà tử này đúng là biết nhìn sắc mặt mà hành động.

Không nỡ để con gái mình làm việc, liền muốn ép bức cả nhà bọn họ làm trâu làm ngựa?

Nằm mơ giữa ban ngày!

Lạc Khinh Thư trong mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, bàn tay vươn ra chớp nhoáng, nắm chặt lấy roi lông gà đang quất xuống, kéo mạnh một cái, liền quăng Vương Quế Hoa vào thẳng chậu nước giặt quần áo bên cạnh.

Bùn bẩn dơ dáy trong chậu hắt lên đầy đầu đầy mặt mụ ta, mụ quẫy đạp một hồi lâu mà vẫn không ngồi dậy nổi.

“Trời ơi! Trái đạo lý rồi! Cháu gái đánh bà nội, thật là trái với luân thường đạo lý! Mau tới mà xem a!”

Lạc Tiểu Hoa thấy mẹ mình chịu thiệt, lập tức lao tới.

“Tiện nha đầu, ngươi dám ức hiếp mẫu thân ta? Cút xuống địa ngục đi!”

Nàng ta dùng hết sức đẩy mạnh về phía Lạc Khinh Thư, định ép nàng ngã xuống đất.

Cái nha đầu tiện chủng này dù quần áo rách nát, nhưng trên người lại sạch sẽ thơm tho.

Nào giống nàng ta? Trốn trong phòng rửa ráy nửa ngày mà vẫn cảm thấy cả người bốc lên mùi chua lòm, khó chịu không thôi.

Nhưng Lạc Khinh Thư chỉ nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi, đầu mũi chân khẽ nhấc, Lạc Tiểu Hoa liền mất đà nhào thẳng về phía Vương Quế Hoa vừa đứng lên, cả hai cùng té nhào vào chậu giặt đồ, nhất thời bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

“Trời ơi! Đồ nha đầu tâm địa rắn rết! Ngươi muốn hại chết lão bà tử ta sao?”

“Ông nó ơi, tôi sống không nổi nữa! Tôi vất vả nuôi già nuôi trẻ, đến cuối cùng không ai chịu giúp ta làm việc, còn bị con sao chổi này đánh đập! Ông trời ơi, ông để tôi sống thế nào đây? Chi bằng nhận luôn cái mạng này đi!”

Vương Quế Hoa vùng vẫy bò ra khỏi chậu nước dơ, ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa khóc gào thảm thiết.

Còn Lạc Tiểu Hoa thì bị sặc mấy ngụm nước bẩn, nằm bẹp bên thành chậu vừa ho sặc sụa vừa nôn thốc nôn tháo, sắc mặt tái mét.

Nàng ta vốn đã thấy trong người khó chịu, lúc này lại càng tệ hơn.

Lạc Khinh Thư lùi ra xa mấy bước, lạnh lùng nhìn hai mẹ con bọn họ khóc lóc om sòm.

Lúc này, Lạc Tam Hoè giận dữ xách theo một cây gậy, vừa chửi rủa vừa xông tới.

“Đồ tiện tì mất nết! Vừa về nhà đã quậy phá, xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không!”

Lạc Khinh Thư mắt phượng khẽ nheo, ngón tay thò vào túi áo, liền búng ra hai viên đá nhỏ.

Chưa đợi Lạc Tam Hoè kịp lao đến, hắn bỗng cảm thấy đầu gối đau nhói, lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Aaa!!!”

Cơn đau dữ dội khiến hắn không nhịn được mà hét lên thảm thiết.

“Có ma! Có ma a!”

Hôm đó ở miếu đổ nát, hắn đã bị chỉnh cho một trận thảm hại.

Hôm nay… lại nữa!

Lạc Tam Hoè nằm sõng soài trên đất, vừa rên rỉ vừa run rẩy, làm Vương Quế Hoa và Lạc Tiểu Hoa cũng sợ đến tái mặt.

Vương Quế Hoa lập tức nín khóc, không dám tin mà nhìn con trai mình.

“Con ơi, con làm sao vậy? Đừng dọa nương a!”

Mụ hoảng hốt bò dậy, lao đến bên Lạc Tam Hoè.

“Con mau đứng lên! Mau vào nhà nghỉ ngơi!”

Đứa con trai lớn thì sống chết chưa rõ, con trai thứ lại suốt ngày lang thang ngoài thành, bây giờ đứa con út này chính là trụ cột của cái nhà!

Dù nó có ham ăn biếng làm đi nữa, cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

Vậy mà bây giờ lại đột nhiên ngã sấp xuống đất, chẳng lẽ thật sự bị tà ma quỷ quái ám lên người rồi sao?

Càng nghĩ, lão bà tử càng thấy sợ.

Nhớ lại sáng hôm trước, vừa thức dậy đã thấy Lạc Tam Hoè mặt mày bầm dập, còn bị gãy mất ba cái răng cửa.

Hỏi thì hắn ú ớ không trả lời được, cả nhà ai nấy đều sợ hãi không thôi.

Hôm nay, ngay trong sân bằng phẳng này mà hắn cũng có thể té ngã, thật khiến người ta rùng mình!

Vương Quế Hoa căng thẳng đá văng hai viên đá nhỏ bên cạnh con trai, rồi gân cổ hét lớn:

“Cái đồ sao chổi này! Mày vừa bước vào đây đã không có chuyện gì tốt lành!”

“Hà thị! Con mẹ nó ngươi chết ở xó nào rồi? Mau tới đánh con nha đầu phá gia chi tử này cho ta! Đúng là tạo phản mà!”

Nhân lúc Lạc Khinh Thư còn đang đối mặt với mẫu thân mình, Lạc Tiểu Hoa lén lau miệng, rồi từ trong chậu nước bẩn nhảy ra, tiếp tục lao đến.

“Đồ tiện nhân! Ngươi dám ức hiếp ta? Ta giết ngươi!”

Lạc Khinh Thư khẽ nhếch môi cười lạnh.

Ngay khi Lạc Tiểu Hoa vừa lao tới, nàng khéo léo lách sang một bên, đồng thời nhấc chân, đá thẳng vào mông đối phương.

“Bốp!”

Lạc Tiểu Hoa liền có một màn tiếp xúc thân mật với nền đất.

Những ngày qua ăn uống đầy đủ, lại có nước Thánh Tuyền bồi bổ, thân thể này đã khoẻ mạnh hơn nhiều.

Đừng nói chỉ một mình Lạc Tiểu Hoa, mà cả đám người này có xông lên cùng một lúc, chưa chắc đã là đối thủ của nàng!

“Aaaa! Huhuhu… Nương ơi! Răng của con… Răng của con a!!!”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play