Lão phu nhân bật cười nhìn cháu gái, rồi quay sang Lạc Khinh Thư:
“Nha đầu, sao ta dám nhận chứ? Những thứ này đáng giá không ít bạc đâu. Mau mang về đi, bán lấy tiền mà mua bút mực cho mấy đứa nhỏ.”
Mấy đứa trẻ này dù ăn mặc gọn gàng, nhưng người quê chung quy vẫn khó khăn, để dành được chút tiền chẳng dễ dàng gì.
“Phu nhân, xin hãy nhận chút tấm lòng này.
Dù bốn đệ đệ của con có được nhập học hay không, đây cũng là chút quà cảm tạ vì đã làm phiền.
Thật sự không đáng bao nhiêu. Nếu được, con muốn gảy một khúc nhạc, không biết có được không?”
Cây đàn này cũng bình thường thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT