Hai cha con vui mừng như chơi hội, cứ bám vào bụng không rời, em gái có phản ứng bất kỳ, họ có thể hớn hở vui sướng nửa ngày, cười đến nở rộng cả miệng.
Sau một hồi nhốn nháo, Đồng Nguyệt Hân cảm thấy bản thân nằm như vậy cho họ chơi, không thể di chuyển, bởi vì cô di chuyển sẽ làm hai cha con hiểu nhầm, không phân biệt được là cô di chuyển hay con gái di chuyển, nên lúc nãy hai người thực sự không cho cô di chuyển, rất mệt.
Đồng Nguyệt Hân đặt một tay ra sau lưng, xoa xoa cho mình một cái.
Lục Phong Thiên chú ý đến hành động nhỏ của cô, lập tức không bám vào bụng nữa.
"Thôi được rồi Khải Khải, mẹ nằm như vậy liên tục rất mệt, bây giờ đã muộn rồi, con nên đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi học mà, con không phải là muốn mang búp bê cho chị Miêu Miêu sao?" Lục Phong Thiên nhắc nhở.
Sợ con trai không muốn đi, anh còn kiên nhẫn nói lý với con.
"Nằm cũng mệt sao ạ?" Đồng Minh Khải tò mò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT