Trưa hôm sau.
Khi Đồng Nguyệt Hân tỉnh dậy, cô phát hiện mình vẫn nằm trong vòng tay của Lục Phong Thiên, tư thế không khác gì hôm qua, và cảm giác mệt mỏi cũng giống hệt, à không, còn mệt hơn...
Cô mệt đến mức không muốn cử động bất cứ ngón tay nào, đầu óc chỉ toàn những hình ảnh mờ mịt của đêm qua, một đêm điên cuồng không dứt.
“Em tỉnh rồi à?” Lục Phong Thiên giống như hôm qua, chống tay nhìn cô, ân cần nói, “Bữa trưa anh đã bảo người mang đến rồi, em không cần phải làm gì cả. Ăn xong em muốn đi đâu chơi không? Anh nghe nói ở công viên vừa mở thêm một số trò chơi mới, em có muốn đi không?”
Muốn cái gì mà muốn chứ, có muốn cũng không thể đi nổi!
Đồng Nguyệt Hân thầm rủa trong lòng, cô mệt đến mức như thể toàn bộ xương cốt muốn rã ra. Sao Lục Phong Thiên vẫn còn trông tươi tỉnh như thế, không những vậy, còn nghĩ đến chuyện muốn ra ngoài đi chơi nữa cơ chứ?
Cô nhắm mắt lại đầy mệt mỏi, nằm dài ra giường, nói thẳng, “Hôm nay em chẳng muốn đi đâu cả, em chỉ muốn nghỉ ngơi trên giường thôi. Ăn xong em cần phải ngủ bù.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play