Anh đi tới, bế Đồng Minh Khải lên rửa tay bên cạnh bồn rửa, rồi mới để cậu về bàn ăn chờ. Anh cũng rửa tay xong, chủ động vào bếp. Vừa hay thấy Đồng Nguyệt Hân định bưng món ăn lên bàn, nhưng bị bỏng, ngón tay chạm vào tai, hít một hơi lạnh.
“Để anh.” Lục Phong Thiên nói, tự nhiên cầm bát thức ăn trước mặt Đồng Nguyệt Hân ra ngoài, còn dặn Đồng Minh Khải rất nóng, phải đợi một chút mới ăn.
Đồng Nguyệt Hân thực sự có chút bất ngờ, mím môi không nói gì.
Khi ăn, Đồng Minh Khải luôn mời Lục Phong Thiên ăn nhiều hơn, còn nói đồ ăn mẹ nấu rất ngon. Lục Phong Thiên cũng không từ chối, ăn một miếng, biểu cảm có chút nghi hoặc nhìn Đồng Nguyệt Hân.
Đồng Nguyệt Hân lập tức căng thẳng, hỏi, “Sao vậy? Không ngon à?” Rõ ràng khách hàng ở quán của mẹ đều nói rất ngon, chẳng lẽ Lục Phong Thiên không thích khẩu vị này?
“Không phải, rất ngon.” Lục Phong Thiên lập tức phủ nhận, rồi nhìn cô với ánh mắt sâu xa hỏi, “Lần trước anh đến quán của bác gái, mấy món đó là do em nấu phải không?”
Lần trước?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play