Đồng Nguyệt Hân lắc đầu, tiếp tục, “Lúc đó chúng tôi đã mua vé tàu về nhà, phải kịp chuyến tàu nên về luôn.”
Chuyện đã qua không thể thay đổi, truy cứu cũng vô ích. Thay vào đó, hãy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Không khí trở nên im lặng. Lục Miêu Miêu và Đồng Minh Khải không hiểu người lớn đang nói gì. Đồng Minh Khải chỉ nắm tay mẹ nghe, còn Lục Miêu Miêu hỏi cha mình, “Cha, chú và dì Đồng đang nói gì vậy?”
Lục Thiên Diệu lập tức bịt miệng con gái, nhỏ giọng nói, “Con đừng làm ồn, một lát nữa…không chừng có thể con sẽ có thím út.”
Mắt Lục Miêu Miêu sáng lên.
Lục Phong Thiên nhớ đến chuyện của đứa trẻ, cúi đầu nhìn Đồng Minh Khải, dù đã có câu trả lời trong lòng, anh vẫn hỏi, “Khải Khải là con trai của tôi?”
Đồng Minh Khải hiểu câu này, mắt tròn xoe nhìn Lục Phong Thiên không tin nổi. Đồng Nguyệt Hân biết không thể giấu được nữa, đành gật đầu, rồi cúi xuống, dịu dàng nói với Đồng Minh Khải, “Khải Khải, chú này… là cha của con, gọi cha đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT