Hôm qua tuyết rơi suốt một ngày, đến tận đêm mới ngừng.
Con diều hâu uy mãnh mà Lê Thuật dâng lên bị nhốt trong lồng đồng, đặt trong căn nhà sát bên, không thể bay đi đâu được.
Trong biệt viện, ngọn đèn dầu trong phòng vẫn chưa tắt. Đại phu từng đến một chuyến, nhưng không lâu sau liền lui xuống, bên trong chỉ còn lại tiếng nước lạnh vang lên khe khẽ.
Bóng đêm sâu thẳm, khiến lòng người chao đảo.
Một nam nhân cao lớn đứng trước giường cách đó không xa, một tay đặt sau lưng, gương mặt lạnh lùng vô cảm nhìn chăm chú nữ tử đang nằm trên sập, im lặng không nói lời nào.
Tống Ý Hoan mê man ngủ, trên trán đắp một chiếc khăn ướt. Sau khi toát mồ hôi, đôi má đỏ ửng của nàng cũng dần nhạt bớt. Đôi mày nhíu chặt, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó trong cơn mê.
Lý Quân Hách hơi cau mày, hắn biết cái tên mà nàng đang gọi chính là ai – Mục Dịch, thế tử Vệ Quốc Công.
Một lát sau, hắn xoay người rời khỏi nhã gian. Lê Thuật đứng chờ sẵn ngoài cửa liền bước theo, thấp giọng hỏi:
“Điện hạ, Tống cô nương...”
Lý Quân Hách sắc mặt lạnh nhạt, liếc hắn một cái rồi thản nhiên nói:
“Đưa nàng về trước đi.”
Lê Thuật lập tức cúi người cung kính đáp: “Tuân lệnh.”
Trong phòng, Tống Ý Hoan vẫn chưa tỉnh, bất an nghiêng đầu. Chiếc khăn ướt trên trán trượt xuống, chỉ chốc lát sau đã có thị nữ bước tới, thay khăn mới cho nàng.
Kiếp trước, những ký ức hỗn loạn như bóng đè, trong cơn hôn mê, Tống Ý Hoan dường như trở về khoảnh khắc cận kề cái chết. Nàng nằm giữa vũng máu, ý thức mơ hồ, đầu ngón tay vô lực khẽ động trên mặt đất.
Mục Dịch từ kinh ngạc đến suy sụp, hắn ngã quỵ, giọng nói run rẩy, cầu xin nàng đừng chết, nói rằng nàng không nên như vậy...
Nhưng nàng còn có thể như thế nào đây? Cả cuộc đời nàng vốn không có ý nghĩa, chỉ duy nhất lần này, nàng mới có đủ dũng khí để quyết định số phận của mình.
Trong tầm mắt nhòe đi, đáng lẽ phải ở xa tận Lĩnh Nam, nhưng Thái tử lại sải bước đến gần. Vẫn lạnh lùng như trước, vẫn mang theo sát khí như trước.
Người này... từ nhỏ nàng đã luôn sợ hãi. Tại sao đến khoảnh khắc cuối cùng, hình ảnh đọng lại trong mắt nàng vẫn là hắn…
~~~~~~
Xe ngựa rời khỏi Nghe Vũ biệt viện, để lại hai vệt hằn sâu trên nền tuyết, nhưng từ sớm đã có người dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ lặng lẽ như chưa từng có ai đặt chân đến.
Mùa đông giá rét, đêm qua yên ắng lạ thường.
Đến khi Tống Ý Hoan tỉnh lại, trời đã sang trưa. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua màn giường, chăn đệm dưới thân cứng cáp hơn bình thường. Nàng cố gắng chống người ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, nặng trĩu.
Nghe tiếng động, Liễu Vi – người hầu túc trực bên giường – vội sai người mang một bát thuốc ấm đến. Nàng bước lên, vén màn giường, dịu dàng hỏi:
“Tiểu thư cảm thấy khá hơn chưa?”
Sắc mặt Tống Ý Hoan vẫn tái nhợt. Nàng thất thần trong chốc lát, đầu còn âm ỉ đau. Đưa tay khẽ xoa thái dương, nàng đưa mắt nhìn quanh phòng. Lò sưởi vẫn cháy đỏ, hơi ấm lan tỏa khắp nơi. Lúc này, nàng mới ý thức được—đây là Tống gia.
Nàng thoáng sững sờ. Rõ ràng nhớ rằng trước đó mình còn ở Nghe Vũ biệt viện ở phía nam thành.
“Sao ta lại về đây?”
Liễu Vi khẽ hạ mắt, cẩn thận đáp:
“Là có người hộ tống tiểu thư trở về. Ban đêm vắng vẻ, không ai hay biết.”
Lời nói ngắn gọn, nhưng trước đó Lê công công đã cảnh cáo không được tiết lộ bất cứ điều gì.
Nghe vậy, lòng Tống Ý Hoan khẽ trầm xuống. Nàng chậm rãi nhớ lại…
Nàng đã nhìn thấy Thái tử.
Còn cả những lời hắn nói…
“Hôm qua tiểu thư sốt cao, dọa nô tỳ sợ chết khiếp,” Liễu Vi xoay người, đưa bát thuốc ấm cho nàng, dịu dàng dặn dò: “Nhưng tiểu thư phải cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Lòng Tống Ý Hoan nặng trĩu như có tảng đá đè ép. Nàng không phải người vụng về, nhưng nếu có ai đó muốn nàng trở thành một con chim hoàng yến ngoan ngoãn, e rằng chẳng khác nào ép buộc.
Ở Thịnh Kinh, trong phủ của không ít quyền quý vẫn có những "cấm luyến" – những kẻ bị giam cầm như bí mật không thể nói ra. Thái tử, thân là hoàng trưởng tử, quyền cao chức trọng, nếu hắn muốn làm điều tương tự, cũng chẳng ai dám phản đối.
Ngón tay nàng hơi run khi nhận lấy bát thuốc, thổi nhẹ cho nguội bớt. Một lúc sau, nàng khẽ hỏi:
“Mẫu thân thế nào rồi?”
“Phu nhân đã khá hơn, sáng sớm nay cũng uống thuốc rồi.” Liễu Vi đáp, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sợ phu nhân lo lắng, chuyện tiểu thư bị bệnh, nô tỳ không dám nói với người.”
Tống Ý Hoan cúi đầu, chậm rãi uống hết bát thuốc. Liễu Vi nhanh chóng đưa tới một bát mứt hoa quả để nàng làm dịu vị đắng trong miệng.
Sau đó, nàng thay y phục. Chiếc váy ôm lấy vòng eo thon thả, làm nổi bật dáng người yểu điệu. Trong lúc Liễu Vi chải tóc cho nàng, ánh mắt Tống Ý Hoan lướt qua lò than trong phòng.
Tình cảnh Tống gia giờ đây không còn như trước. Thu không đủ chi, tiền bạc lúc nào cũng thiếu thốn. Những thứ xa hoa, dù chỉ là một chút, cũng cần phải tiết kiệm.
Tống Ý Hoan khẽ nói: “Than hỏa này cứ mang sang phòng mẫu thân là được.”
Liễu Vi nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng đáp: “Tiểu thư, người vẫn còn bệnh, trước hết nên giữ gìn sức khỏe, đừng để nhiễm lạnh lần nữa.”
Tống Ý Hoan hơi rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Không sao.”
Nhưng Liễu Vi không chịu nghe theo. Nàng cẩn thận đặt một bình nước ấm đã được hâm nóng vào tay Tống Ý Hoan, lại khoác thêm cho nàng một chiếc áo ngoài dày hơn, rồi mới rời đi đến di viện.
Trong phủ lặng lẽ, chỉ có tiếng gió rét luồn qua từng mái hiên. Lớp tuyết rơi từ hôm qua vẫn chưa tan, cũng chẳng ai quét dọn, bởi vì phủ này đã chẳng còn nhiều gia nhân.
Tống gia vốn không phải đại tộc quyền quý, mà chỉ là dòng dõi nhiều đời theo nghề y. Nhờ tổ tiên tích đức, lập công, tổ phụ mới được tiên hoàng ban thưởng, có được phủ đệ rộng lớn. Nhưng nay gia tộc suy tàn, người hầu chẳng còn bao nhiêu, cả phủ đệ to lớn lại mang vẻ tiêu điều, trống trải.
Tống phu nhân thân thể yếu đuối, mắc bệnh tim lâu năm, phải dựa vào thuốc thang để cầm cự. Bà vốn dĩ đã không chịu nổi kích thích, nay lại vì chuyện Tống thái y bị bắt vào đại lao mà tâm bệnh đè nặng, ngày càng tiều tụy, nằm liệt trên giường.
Trong phủ chỉ còn vài hạ nhân, nhưng đa số đã bị điều sang viện của nàng.
Khi Tống Ý Hoan đến di viện, Tống phu nhân đang dựa vào giường La Hán nghỉ ngơi. Sắc mặt bà xanh xao, thần sắc mệt mỏi. Trên bàn đặt một khay điểm tâm nhưng vẫn còn nguyên, không ai động đến. Bên cạnh bà, Vân ma ma kiên nhẫn ngồi hầu, trò chuyện để giúp bà khuây khỏa.
Căn phòng thoang thoảng mùi thuốc bắc. Nhìn thấy Tống Ý Hoan bước vào, Tống phu nhân dường như mới lấy lại được một chút tinh thần, vội vàng hỏi thăm tình hình của Tống thái y, cũng như động thái từ phía con rể kia.
Tống Ý Hoan dừng lại đôi chút, rồi dịu giọng trấn an: “Người ta nói phải chờ vài ngày nữa mới có thể vào ngục thăm phụ thân. Mẫu thân đừng quá lo lắng.”
Tống phu nhân cau mày, trong lòng thấp thỏm. Trong nhà chỉ có mỗi Tống thái y là trụ cột, bà sao có thể không sốt ruột? Hoàng đế từ trước đến nay vô cùng coi trọng Thái tử, sủng ái hết mực. Nếu chẳng may Thái tử gặp chuyện bất trắc, thì liệu Tống thái y có còn giữ được mạng hay không? Giờ đây, cả Thịnh Kinh đều đang chờ Thái tử tỉnh lại, mà số phận của Tống gia cũng phụ thuộc vào khoảnh khắc đó.
Tống Ý Hoan chậm rãi nói: “Đại lý tự khanh vốn là người công chính liêm minh, phụ thân chưa từng làm gì sai trái. Ngày mai con sẽ đích thân đến thăm hỏi Khánh đại nhân. Mẫu thân cứ an tâm tĩnh dưỡng, nếu không đợi đến ngày phụ thân được thả mà người đã ngã bệnh thì phải làm sao đây?”
Nàng khẽ nắm lấy tay mẫu thân, nhẹ nhàng vỗ về, khóe môi nở một nụ cười ôn hòa.
Tống phu nhân thở dài. Bà biết Ý Hoan đang có ý định cầu viện Lục gia, nhưng trước giờ bà vẫn luôn giữ khoảng cách với bên đó, chưa từng có mối giao hảo sâu sắc. Giờ đây, muốn nhờ vả e rằng không dễ dàng.
Thấy mẫu thân không muốn bàn tiếp chuyện này, Tống Ý Hoan cũng không nhắc lại. Nàng chỉ dặn bà giữ gìn sức khỏe, rồi ở lại di viện cùng mẫu thân dùng ngọ trà. Mãi đến khi trời ngả bóng, nàng mới rời đi.
Hành lang Tống phủ vắng lặng, chỉ có tiếng gió lạnh lùa qua. Quản gia bước theo sau Tống Ý Hoan, khẽ giọng nói:
“Tiểu thư, thuốc của phu nhân sắp cạn rồi. Từ khi lão gia gặp chuyện, Nhân Phong Đường đã cắt nguồn cung cấp thuốc…”
Tống phu nhân vốn phải dùng thuốc để duy trì sức khỏe, mà dược liệu lại đắt đỏ. Quan trọng hơn, khắp Thịnh Kinh chỉ có Nhân Phong Đường mới có loại thuốc này.
Nhân Phong Đường là dược quán lớn nhất kinh thành, mà Thiếu đường chủ, Phan Văn, lại từng là học trò của Tống thái y. Giờ đây, khi Thái tử gặp chuyện vì một thang thuốc, Nhân Phong Đường tất nhiên phải sớm cắt đứt mọi liên hệ với Tống gia để tránh liên lụy.
Bước chân Tống Ý Hoan khựng lại trong giây lát. Còn bạc còn tiền còn đệ tử, hết cơm hết rượu hết ông tôi.
Nàng nghiêng đầu, lướt mắt nhìn quản gia, giọng điệu bình thản:
“Ta biết rồi.”
Trở lại khuê phòng, nếu là trước kia, Tống Ý Hoan lúc này hẳn sẽ nghỉ ngơi một lát. Nhưng hôm nay, nàng chỉ bảo Liễu Vi thay nước nóng trong bình, rồi tìm áo choàng phủ thêm.
Liễu Vi thấy vậy, liền sốt sắng nói:
“Tiểu thư lại muốn ra ngoài sao?”
Tống Ý Hoan cẩn thận thắt đai lưng, khẽ gật đầu.
Liễu Vi thở dài: “Người không thể ngừng nghỉ một chút sao? Thân thể quan trọng hơn mà.”
Tống Ý Hoan nhẹ nhàng vịn trán, nhận lấy bình nước nóng từ tay nàng:
“Hiện tại ta làm sao có thể nghỉ được?”
Liễu Vi chu môi, trong lòng đau xót. Tiểu thư mấy ngày qua chưa từng được yên ổn, lúc nào cũng lo nghĩ. Nàng không nhịn được, thấp giọng lẩm bẩm:
“Như vậy mãi rồi cũng sẽ mệt chết mất thôi…”
Tống Ý Hoan không nói gì, chỉ liếc nàng một cái rồi rời phòng.
Ra đến cửa phủ, nàng lên xe ngựa, hướng thẳng đến Nhân Phong Đường.
Nhân Phong Đường vốn là y quán danh tiếng lâu đời, đã có hơn hai mươi năm hành nghề. Không chỉ có đủ các loại dược liệu, nơi này còn chuyên cung cấp những vị thuốc quý hiếm cho hoàng thất, địa vị trong Thịnh Kinh cũng không hề tầm thường.
Năm đó, lão đường chủ Nhân Phong Đường vốn định để con trai mình theo Thái y lệnh Nghiêm Chử học y lý. Nhưng Nghiêm Chử kiên quyết từ chối, đúng lúc Tống thái y đang nổi danh khắp kinh thành, nên ông liền chuyển sang bái Tống thái y làm sư phụ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Nhân Phong Đường. Tống Ý Hoan, khoác áo choàng màu đàn sắc, nhẹ nhàng bước xuống. Nàng ngước mắt nhìn tấm bảng hiệu sơn son trước cửa, mặt tiền tiệm thuốc đoan trang, khí thế. Nhưng dù là một nơi danh giá, hành vi lại vô tình phụ nghĩa.
Bên trong, chính đường rộng mở, mùi dược liệu thoang thoảng trong không khí. Các dãy quầy thuốc san sát nhau, trên từng ngăn kéo đều ghi rõ tên dược liệu. Kim chưởng quầy đang bận rộn tính toán, vừa ngẩng đầu thấy có người bước vào, liền cao giọng:
“Khách quan—”
Nhưng vừa nhận ra người đến là Tống Ý Hoan, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi. Ông khẽ phất tay, ra hiệu cho đám tiểu nhị lui xuống hết.
Dẫu sao, vị tiểu thư này chính là diễm tuyệt Thịnh Kinh, nổi danh với dung mạo khuynh thành. Nàng có thể nói là thiên tư quốc sắc, xu dung mị lệ.
Giờ đây, Tống gia lâm vào biến cố, không ít nam nhân đều chờ xem liệu Vệ Quốc Công phủ có từ bỏ hôn ước với nàng hay không. Một khi bị từ hôn, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối không chỗ nương tựa, chẳng sớm thì muộn cũng rơi vào tay kẻ khác, trở thành vật tiêu khiển trong phòng họ.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Mà Thiếu đường chủ Nhân Phong Đường lại từ lâu đã nhớ mong nàng, chỉ sợ nàng không sớm tìm đến đây…
Kim chưởng quầy thu hồi bàn tính, cất giọng nói:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là nhị tiểu thư nhà họ Tống. Hôm nay sao lại ghé Nhân Phong Đường vậy?”
Tống Ý Hoan không vội trả lời, mà đưa mắt quan sát quầy thuốc trong nội đường. Nàng lấy từ vạt áo ra một tờ phương thuốc, bước tới đặt trước mặt Kim chưởng quầy:
“Phiền chưởng quầy bốc giúp ta mấy thang thuốc.”
Kim chưởng quầy chỉ liếc qua phương thuốc mà không nhận lấy, vẻ khó xử:
“Nhị tiểu thư nói đùa sao? Giờ còn ai dám bốc thuốc cho ngài nữa chứ. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, Nhân Phong Đường chúng ta e là cũng bị liên lụy.”
Tống Ý Hoan mím môi, nhẹ giọng nói:
“Ngươi cứ xem kỹ phương thuốc đi, làm sao có thể xảy ra vấn đề gì được? Đây là thuốc trị bệnh tim.”
Kim chưởng quầy thở dài:
“Thiếu đường chủ đã có lệnh, ta nào dám làm trái.”
Tống Ý Hoan siết chặt tờ phương thuốc, đầu ngón tay hơi tái đi. Nàng im lặng một lúc, rồi khẽ ho vài tiếng, vẻ như nén giận.
Người bên cạnh nàng, Liễu Vi, lên tiếng:
“Đừng quên trước đây Thiếu đường chủ của các ngươi từng được lão gia nhà ta thu nhận làm học trò, nhận bao ân tình. Giờ lại nhẫn tâm vong ân phụ nghĩa sao?”
Kim chưởng quầy cười nhạt:
“Ân tình? Phủ Vệ Quốc Công chẳng phải cũng nợ Tống gia không ít ân tình sao? Nhưng có thấy bên đó mở miệng giúp đỡ Tống gia lấy một câu nào không?”
“Ngươi!” Liễu Vi tức giận, nhưng lại bị Tống Ý Hoan nhẹ nhàng ngăn lại.
Kim chưởng quầy liếc nhìn Tống Ý Hoan, nàng vốn đã thanh nhã đoan trang, lúc này lại mang theo vẻ yếu ớt khiến người ta không khỏi động lòng. Hắn cười cợt:
“Nếu nhắc đến tình nghĩa, thì nhị tiểu thư nên tự mình nói chuyện với Thiếu đường chủ của chúng ta. Ngài ấy vốn rất thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần cô mở lời, chẳng lẽ lại không lấy được chút thuốc sao?”
Tống Ý Hoan khẽ nhíu mày liễu, trong lòng dâng lên vài phần chán ghét. Nàng gấp gọn phương thuốc, cất lại vào vạt áo, chậm rãi nói:
“Đúng giậu đổ bìm leo mà, ta nhớ kỹ rồi.”
Nói rồi, nàng liếc Kim chưởng quầy một cái, thu áo choàng lại rồi rời đi. Dáng người nàng uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Ra khỏi Nhân Phong Đường, Tống Ý Hoan hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt. Liễu Vi hoảng hốt đỡ lấy nàng, lo lắng gọi:
“Tiểu thư…”
Tống Ý Hoan khẽ xoa trán, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống.
Liễu Vi vội dìu nàng lên xe ngựa, miệng không ngừng trách móc Nhân Phong Đường, giận dữ nói mấy câu bất bình.