Trên quan đạo ngoài thành, người ta nhặt được một nam tử, có lẽ bị va đập vào đầu nên ngoài họ Tạ của mình ra, hắn chẳng nhớ được gì cả, thậm chí phản ứng cũng có phần trì độn.
Ngoài điều đó ra, hắn còn ăn rất khỏe. Mỗi bữa đều ăn mấy bát cơm lớn, so với một hán tử luyện võ thì ăn nhiều cũng không có gì lạ, nhưng diện mạo nho nhã tuấn mỹ của hắn lại không hợp chút nào với sức ăn ấy.
Nhìn bề ngoài thì thanh tú nho nhã, ai ngờ bên trong lại có thể ăn liền ba bát cơm đầy, bốn năm cái màn thầu?
Tạ Thất tuy hơi chậm chạp nhưng lại là một người thật thà. Sau khi ăn xong, hắn lễ độ nói: “Tạ mỗ sẽ không quên ân tình của Tống cô nương. Số tiền cơm và dược liệu này, đợi khi thương thế lành lại, Tạ mỗ nguyện ý làm không công ở Tống gia để hồi báo.”
Tống Ý Hoan nhìn dáng vẻ hắn như một người biết võ, coi như nhặt được một tay đấm làm hộ vệ cho Tống phủ, cũng ngầm đồng ý với đề nghị này.
Vợ chồng Tống thái y cũng không có ý kiến gì về sự tồn tại của hắn, bởi bản thân Tống thái y vốn hay cứu giúp người khác, thỉnh thoảng còn mời môn khách đến ở trong phủ.
Thoáng chốc đã năm ngày trôi qua, đúng vào ngày trừ tịch. Đại Thịnh xưa nay dân phong cởi mở, mỗi năm vào đêm trừ tịch, kinh đô sáng rực suốt đêm, pháo hoa rợp trời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT